Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3137 - Chương 3143: Quái Vật Trong Giếng Nước (3)

Chương 3143: Quái Vật Trong Giếng Nước (3) Chương 3143: Quái Vật Trong Giếng Nước (3)Chương 3143: Quái Vật Trong Giếng Nước (3)

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ta là pháp sư, nó chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ!

Diệp Tiểu Mộc không ngừng an ủi chính mình, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm linh phù, đi qua, nữ quỷ lại bay về phía sau, chui vào giữa hai ngõ nhỏ không thấy nữa.

Diệp Tiểu Mộc đuổi theo, thấy kia nữ quỷ vào một cái sân, giương mắt nhìn lại, đây là một dãy nhà cửa có sân, hẳn là nhà của người có địa vị trong thôn, hắn đuổi tới cửa viện, thấy nữ quỷ đứng ở cửa nhà chính vẫy vẫy tay, trong miệng vẫn cứ mơ hồ không rõ mà kêu "Ca ca".

Nó kêu ai a?

Diệp Tiểu Mộc hít sâu một hơi, đang muốn tới gần, đột một đôi tay nhiên vươn tới sau lưng nữ quỷ, ôm lấy eo nó, kéo nó vào trong bóng đêm.

Diệp Tiểu Mộc chấn động, hắn không biết một màn này là có ý gì, chẳng lẽ là nữ quỷ này muốn nói gì với mình, lại bị một quỷ khác lợi hại hơn ngăn trở?

Hắn rất muốn vào xem, lại lo lắng đối phương là ác quỷ gì đó, mình không phải đối thủ, tìm cái chết vô nghĩa, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là đi làm chính sự trước, sau đó sẽ kêu bọn họ cùng nhau lại đây xem xét.

Hắn một hơi chạy về doanh địa, tìm được túi của Tào Vĩ Ba, từ bên trong lôi ra dây thừng, sau đó nhanh như chớp chạy về từ đường, nói cho mọi người chuyện trên đường gặp được nữ quỷ , hai người đều thực giật mình, nhưng cũng quyết định vẫn là trước tiên xuống giếng tìm hiểu tình huống, chờ trở về sẽ tiện đường đi tìm ngôi nhà kia xem thử.

Buộc một đầu dây thừng ở trên cây, ba người lục tục hạ xuống tới trong giếng —— Tào Vĩ Ba đề nghị Diệp Tiểu Mộc ở lại canh chừng, miễn cho ở bên trong gặp phải tình huống như thế nào, không ai chiếu cố hắn, Diệp Tiểu Mộc kiên trì muốn đi xuống.

Giếng sâu ba bốn mét, phía dưới không có nước, nhưng vách giếng bốn phía kết một tầng rêu xanh khô héo, thuyết minh nơi này đã từng có nước, không biết sau lại vì sao lại khô rồi.

Ở mặt bên đáy giếng, có một cái động cao nửa thước, Tào Vĩ Ba là người đầu tiên chui vào đi xem xét, công bố bên trong có sơn động, người có thể đi được, vì thế Tô Yên cùng Diệp Tiểu Mộc cũng lục tục đi vào, ở bên trong bò không được mấy mét, huyệt động trống trải dần, để người có thể thẳng lưng mà đi, Tào Vĩ Ba dùng đèn pin chiếu chiếu phía trước, sơn động eâu không thấv đáv hai bên nham thach trơn nhỗn. có cấu vất nhân eâng gia công.

"Nơi này sâu quá a, cũng không biết bên trong có cái gì, tôi thấy chúng ta nên trở về thôi." Tào Vĩ Ba đánh trống lui binh.

"Đã xuống dưới rồi, vì sao phải đi về, lại nói bên hông có gió, thuyết minh phía trước còn có một cái lối ra khác, đi qua đó xem." Tô Yên kéo Diệp Tiểu Mộc một cái, để hắn đi ở giữa, còn mình đi sau cùng.

Ba người đều cần đen pin, thong thả đi trước, Tô Yên vẫn luôn chú ý quan sát đồng hồ đa công năng của mình, phát hiện sau khi vào sơn động, chỉ số trên đồng hồ liền bắt đầu nhảy loạn, một hồi không một hồi mấy trăm, vì thế cảnh cáo mọi người: "Phải cẩn thận một chút, có thể chúng ta đã xông vào một hoàn cảnh đặc thù."

"Cái gì hoàn cảnh đặc thù. ?" Diệp Tiểu Mộc hỏi.

"Đồng hồ của tôi không nhạy. Loại tình huống này, thuyết minh chúng ta vào trận pháp, hoặc là âm sào quỷ huyệt gì đó, tóm lại phụ cận có cường đại khí tràng, ảnh hưởng cảm giác lực của đồng hồ, cho nên không nhạy."

Nghe thấy âm sào quỷ huyệt, Tào Vĩ Ba lại đánh trống lui, lải nhải không cần thiết đi mạo hiểm, nhưng Tô Yên không để ý tới, liên tục thúc giục hắn đi.

Huyệt động quanh co về phía trước, bên trong thực ẩm ướt, có thể không ngừng nghe được tiếng nham thạch nhỏ nước.

Đi tới phía trước gần trăm mét, sơn động xuất hiện phân nhánh, lối bên trái là đi xuống phía dưới, hơi hẹp một chút, bên phải là chủ lộ, địa thế hơi chút hướng lên trên, Tô Yên đề nghị đi đường nhỏ trước xem thử.

Đường nhỏ đi không bao xa, hai bên vách đá xuất hiện càng nhiều dấu vết nhân công gia công, nham thạch dưới chân thậm chí được tận lực tu sửa thành bậc thang, uốn lượn mà đi xuống, phía trước có thể nghe được tiếng nước.

Đi được trên trăm mét, con đường bắt đầu bằng phẳng, cũng trống trải rất nhiều, con đường bên trái xuất hiện một dòng suối, vách đá cũng được tu chỉnh mà càng thêm chỉnh tề, như là một đường hầm.

"Phía trước không có đường." Tào Vĩ Ba dùng đèn pin chiếu chiếu, có thể nhìn thấy vách đá đối diện, nhưng đi đến trước mặt, ba người đều sợ ngây người: Ở trên vách đá san bằng, cư nhiên có một cánh cửa đá!

"Chẳng lẽ là huyệt mộ ngầm?" Tô Yên tự nói, tiến lên kiểm tra cửa đá, phát hiện trên cửa đá treo một khóa đồng, hạ bộ khóa là một hình trụ còn to hơn ngón tay, được chia làm nhiều đoạn, mặt trên có khắc một số chữ triện. Diệp Tiểu Mộc khiếp sợ, nắm lấy khóa, nhẹ nhàng dùng sức, kết quả thật sự có thể làm chuyển động hình trụ.

"Đây hẳn là đồ vật cổ đại." Tô Yên đi lên kiểm tra một phen, đưa ra phán đoán.

"Cổ đại cũng có mật mã khóa?"

"Đương nhiên, văn tự mặt trên này, gọi là chữ chìm, là một loại mật mã cổ nhân phát minh dùng cho quân đội, giống như khóa mật mã thời hiện đại, chẳng qua mật mã là chữ Hán mà không phải con số, chỉ cần đưa ra đúng văn tự tương ứng, là có thể mở khóa ra.

Ba người quan sát một chút, lăn trục tổng cộng có bảy cái, nói cách khác mật mã có bảy chữ, trên mỗi lăn trục có mười chữ, đều là chữ Hán thường gặp, nếu không có manh mối, muốn phá giải mật mã cơ bản không thể nào.

Khóa sắt rất thô, Diệp Tiểu Mộc thử lôi kéo, không chút sứt mẻ, đây cũng là tất nhiên, nếu khóa mở dễ dàng được, còn tốn công làm ra mật mã phức tạp như vậy làm gì.

"Phương diện này, rất có khả năng là cổ mộ, thật đúng là một phát hiện trọng đại a!" Tào Vĩ Ba chưa từ bỏ ý định, đến bên suối nước đi tìm cục đá, muốn đập vỡ khóa, Diệp Tiểu Mộc tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng cũng không tiện ngăn cản.

Tào Vĩ Ba đang thoả thuê mãn nguyện mà tìm kiếm cục đá, đột nhiên nghe được một trận thanh âm ục ục, ngẩng đầu lên nhìn, suối nước bình lặng đột nhiên có rất nhiều địa phương đang nổi bọt lên.

Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên cũng nghe thấy, vội vàng đuổi qua, đều cảm thấy khiếp sợ trước một màn quái dị này.

"Chỉ sợ không phải là chuyện tốt gì!" Tô Yên mới vừa nói những lời này, chỉ thấy dưới nước những nơi nổ lên đó, bắt đầu có từng nùi từng nùi thứ gì đó màu đen nổi lên.

Tóc!

Là thứ lúc nãy gặp phải trong giếng!

Lúc nãy ở trên gặp được chỉ là một tà vật, hiện giờ... tùy tiện liếc mắt một cái, ít nhất có hai mươi mấy sợi đang nổi lên.

"Chạy đi! Đi lên trước rồi tính sau!"

Tào Vĩ Ba bị thứ này khi dễ một lần, bây giờ vẫn còn nghĩ mà sợ, vừa thấy nhiều địa phương như vậy liền sợ, lôi kéo Tô Yên xoay người muốn chạy. Tô Yên để Diệp Tiểu Mộc cùng Tào Vĩ Ba trước tiên lui đến cửa động, chính mình đứng ở ngoài rìa nhất, dùng đèn pin chiếu qua, chỉ thấy từng nùi tóc trồi lên mặt nước, sau đó là thân hình người, Diệp Tiểu Mộc chỉ nhìn thoáng qua xém chút phải nôn mửa:

Đó là thân thể người, nhưng có thể là do ngâm ở trong nước quá lâu, những thân thể "người" đó đều mập mạp dị thường, trắng bệch, làm người ta cảm giác không ổn, chính là bọn họ toàn thân mọc đầy bọc mủ, sần sùi, giống như da cóc.

Những thi thể làm người ghê tởm bơi tới bờ, lập tức bò lên tới, Tô Yên vừa kêu mọi người lui lại, bỗng nhiên phát hiện cái gì, kêu mọi người cùng nhau dùng đèn pin chiếu qua, đèn pin Tào Vĩ Ba mua chính là đèn pin cường quang, ánh sáng sung túc, ba cây đèn pin cùng nhau chiếu tới, ánh sáng cũng đủ để cho bọn họ nhìn thấy tình hình những tà vật đó.
Bình Luận (0)
Comment