Chương 3144: Quái Vật Trong Giếng Nước (4)
Chương 3144: Quái Vật Trong Giếng Nước (4)Chương 3144: Quái Vật Trong Giếng Nước (4)
Sau khi lên bờ, bọn họ không đứng lên, bởi vì bọn họ đều không có chân, từ phần eo trở xuống đều bọc trong một cái ống màu đỏ, cái ống rất dài, từ dưới nước kéo dài ra tới, nhìn không thấy đầu bên kia là cái gì.
"Đây là thủy thi!" Tào Vĩ Ba hít khí lạnh nói,"Nhưng không biết thứ màu đỏ ở trên người bọn họ là cái gì, là vật còn sống sao?"
"Đó hẳn là dùng để khống chế thủy thi, hẳn là bút tích của pháp sư, nhưng mà..."
Không chờ cô nói xong, Tào Vĩ Ba lại một lần thúc giục rời đi.
Đối mặt nhiều tà vật quái dị như vậy, Tô Yên cũng không dám làm liều, gọi hai người bọn họ nhanh chóng chạy lấy người, lên trên mặt đất rồi tính tiếp.
Vì thế ba người theo đường cũ trở về, qua ngã rẽ, đi hướng tới con đường về miệng giếng, nhưng trên đường đi, Diệp Tiểu Mộc luôn cảm thấy không phải con đường lúc nấy đi tới, con đường này quá thẳng, mà hắn nhớ rõ con đường tiến vào kia là loanh quanh lòng vòng.
"Không đúng, đây không phải đường đi ra ngoài!" Tô Yên bỗng nhiên đứng lại, nói sớm hơn hắn một bước, tiếp theo nói ra điểm đáng ngờ. Ba người cũng không thảo luận, đều cảm thấy là đi lầm đường, bởi vì giữa ngã rẽ chỉ có ba con đường, nếu đi sai, đó chính là đi vào con đường lúc nãy không đi qua.
"Tôi cảm thấy chỉ bằng cứ đi đến đáy xem sao, hiện tại nếu như quay lại, nếu những thủy thi đó đuổi tới đây, tám phần cũng không có đường lui." Tô Yên đề nghị.
Tào Vĩ Ba do dự một chút liền đồng ý, vì thế ba người tiếp tục đi về phía trước, đi một chút xa lại nghe được tiếng nước, Diệp Tiểu Mộc trong lòng sinh ra ảo giác nào đó, giống như lại về tới con đường lúc nãy?
Chuyện này đương nhiên là không có khả năng, ba người một đường đi xuống, không bao xa Tô Yên lại lần nữa đứng lại,"Hư" một tiếng, hai người vội vàng đứng lại, ngừng thở, lập tức nghe được một thanh âm kỳ quái, không, không phải một, mà là tiếng nói chuyện hết đợt này đến đợt khác, cẩn thận nghe lại không liên tục, thật giống như đang nói mớ ngẫu nhiên buột ra một hai câu chữ vô ý thức.
Thứ gì ở phía trước?
"Con mẹ nó, đây là chỗ quái quỷ gì vậy, cư nhiên có nhiều tà vật như vậy!" Tào Vĩ Ba thấp giọng mắng lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội nói: chỗ này hay không, cho nên đến thi thể cũng không tìm thấy?"
Tô Yên khó chịu nói: "Hiện tại không phải thời điểm thảo luận chuyện này, chúng ta đi khẽ một chút, qua đó nhìn xem."
Nói xong lấy ra ba lá bùa, vẽ ba tấm Ẩn khí phù —— Ẩn khí phù là Đạo môn phù chú, nhưng thuộc về linh phù phổ thông, âm dương sư thông thường đều biết vẽ ——dán lên trên người nhau, sau đó rón ra rón rén mà đi qua.
Tiếng nước càng lúc càng vang, huyệt động cũng càng lúc càng rộng lớn, lo lắng trong lòng Diệp Tiểu Mộc càng thêm mãnh liệt, phía trước lại có một ngã rẽ, đèn pin vừa chiếu về phía trước, quả nhiên...
Là một đàn thủy thi, có kẻ ghé vào trên đường, có kẻ ghé vào bờ nước, đánh hơi khắp nơi như chó, cũng có một ít không nhúc nhích, giống như ngủ rồi.
"Đậu móa!"
Tào Vĩ Ba tay che miệng mắng một tiếng,"Sao mà bên này cũng có thủy thi!"
Diệp Tiểu Mộc nói: "Anh lại nhìn kỹ xem."
Tào Vĩ Ba nhìn xung quanh mọi nơi, lập tức ngây ngẩn cả người, thất thanh nói: "Sẽ không quay trở lại chỗ lúc nãy chứ!"
Lần này hắn kích động, thanh âm hơi lớn, những thủy thi đó giống như nghe được, một đám đều quay đầu về hướng này, ba người nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Qua một hồi lâu những thủy thi đó mới chậm rãi thả lỏng cảnh giác.
Tô Yên vẫy vẫy tay, ba người dùng động tác nhẹ nhất xê dịch về phía sau, sau đó dựa vào vách đá bắt đầu thảo luận.
"Chúng ta là trở về theo đường cũ, không lý nào lại về tới nơi này, cho nên nhất định là gặp phải quỷ đánh tường!" Tô Yên trước tiên phân tích tình huống.
Diệp Tiểu Mộc bắt đầu moi hết cõi lòng, nhớ lại tin tức liên quan tới quỷ đánh tường, nhớ tới lời của Lão Quách, nói: "Tôi nghe nói quỷ đánh tường dùng huyết trận có thể phá, là như thế này sao?"
Tào Vĩ Ba không kiên nhẫn nói: "Quỷ đánh tường có rất nhiều loại, cái loại cậu nói là cấp thấp nhất, pháp sư sẽ không trúng quỷ đánh tường như vậy."
Tô Yên gật gật đầu, tiếp theo phân tích nói: "Chúng ta hãy phán đoán là loại quỷ đánh tường nào, nói đơn giản là có hai loại, một là chúng ta đã thảy những thứ này đều là giả; thứ hai chính là ban nãy lúc đi trở về, đã đi qua pháp trận che mắt, làm cho bọn họ lại quay lại tới. Cần biết rõ hiện trạng, mới có thể nghĩ cách phá giải."
Diệp Tiểu Mộc trầm tư lên, nói: "Tôi có cái biện pháp có thể nghiệm chứng."
Tào Vĩ Ba khinh thường nói: "Cậu thì biết cái gì!"
"Mọi người nghĩ đi, nếu là ảo giác, nếu chúng ta hiện tại đang ở nơi khác, thì bây giờ những tà vật chúng ta thấy đều là giả, cho dù ảo cảnh có chân thật đến mấy, có thể bắt chước ra sơn động suối nước này nọ, nhưng rốt cuộc đều là yên lặng, tà vật thì sẽ cử động, tôi nghĩ sẽ luôn có biện pháp nghiệm chứng bọn họ có phải thật sự tồn tại hay không?"
"Ừ... Có lý." Tô Yên trầm ngâm.
Tào Vĩ Ba cũng tìm không thấy bất luận cái gì để phản bác quan điểm.
"Muốn nghiệm chứng trước cũng có thể, chỉ nhìn thôi thì không được, chỉ cần giao thủ, tất nhiên có thể phán đoán thật giả." Tô Yên nói,"Tiểu Mộc nói rất đúng, cho dù là ảo giác trong ý thức của chính chúng ta, cũng sẽ không thể không có sơ hở, giao thủ sẽ biết."
Tào Vĩ Ba nói: "Dùng pháp khí chiếu một chút, chẳng phải sẽ biết thật hay giả ư, vì sao nhất định phải giao thủ?"
Tô Yên trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Tôi thật hoài nghỉ anh trở thành linh sư như thế nào, anh có từng nghĩ tới, nếu hết thảy là ảo giác, làm sao anh biết pháp khí mình lấy ra nhất định là thật?"
Tào Vĩ Ba sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Cô cũng biết con người tôi không chịu được khổ, không có kinh nghiệm thực chiến gì." Liền chuyển đề tài,"Vậy phải làm như thế nào?"
"Là phải đi trở về đi một chuyến, đến ngã rẽ thử lại, nếu không... vạn nhất bọn nó là thật sự, nhất định sẽ truy kích chúng ta, khi đó sẽ phiền toái."
Vì thế ba người lại lần nữa trở lại ngã rẽ, lần này xem xét cẩn thận, tuy rằng có ba lối rẽ, kỳ thật rất dễ phân biệt: Đường trở về miệng giếng địa thế là hướng lên trên, con đường đối diện không đi qua chính là đi xuống, mà con đường thông ra cửa này xem như ngã rẽ, tương đối hẹp.
Tô Yên lấy ra một nắm đỉnh đồng, ở ba ngã rẽ lần lượt xếp thành những hình khác nhau, dùng để dấu hiệu, sau đó lại một lần đi lên đường đi ra ngoài, cứ đi một đoạn, liền ném xuống mặt đất một cây đinh, ba người vừa đi vừa lưu ý vách đá hai bên, nếu có biến hóa, hy vọng có thể tìm được tiết điểm của ảo cảnh, kết quả một đường đi tới cuối cùng, cư nhiên lại thấy Ba người lại đi trở về, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy đỉnh đồng trên mặt đất, tới ngã rẽ, quan sát ba con đường, ký hiệu lúc trước xếp bằng đỉnh đồng đều còn, Tô Yên lựa chọn đi trở về, đi được một đoạn, thấy được đỉnh đồng trên mặt đất, lập tức quay đầu lại, tới ngã rẽ, lần này chọn con đường không đi qua kia, kết quả đi được một chút, cũng phát hiện đỉnh đồng trên mặt đất...
Chờ trở lại ngã rẽ, sự tình làm người ta càng thêm giật mình đã xảy ra:
Vừa rồi lựa chọn của bọn họ rõ ràng chính là con đường không đi qua kia, nhưng tới ngã rẽ lại thấy, bọn họ cư nhiên đi ra từ con đường thủy thi kia, cái đường không đi qua thình lình ở đối diện.