Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3146 - Chương 3152: Tận Cùng Thời Gian (1)

Chương 3152: Tận Cùng Thời Gian (1) Chương 3152: Tận Cùng Thời Gian (1)Chương 3152: Tận Cùng Thời Gian (1)

Bởi vì mệnh lệnh mạnh mẽ, quản gia tuy rằng khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể chấp hành.

Sau một lát, nhóm người hầu lục tục đi vào, đứng ngay ngắn ở trong trung viện, một đám đều mang vẻ mặt nghỉ hoặc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Quản gia liên tục xác nhận, tất cả người hầu đều đã tới.

Trương tiên sinh cũng đã sớm hóa xong nước bùa, có vài chén, đặt ở trên bàn, cho bọn họ mỗi người uống một ngụm.

"Hắn là đạo sĩ chính tông..."

Nhìn thấy thủ pháp hắn vẽ bùa, Tô Yên phỏng đoán,"Nhìn bộ dáng này, ít nhất là chân nhân, thậm chí có khả năng là thiên sư."

Cô và Diệp Tiểu Mộc vẫn luôn đảm đương vai trò quần chúng, thấy được hết thảy, cũng thông qua lời nói ban nãy của chính tướng quân, hiểu rõ lai lịch Phong Môn Thôn: Tướng quân này vì cớ sự gì đó bị người ta tố cáo mưu phản, vì không muốn bị diệt cửu tộc, lén chạy trốn tới nơi này tới, thành viên thôn này, phỏng chừng đều là bộ hạ, gia đỉnh cùng người hầu các thứ của hắn, theo hắn cùng nhau chạy tới đây.

Diệp Tiểu Mộc suy đoán, những người này lúc ban đầu cũng chưa chắc là cam tâm tình nguyện đi theo hắn, chỉ là tội danh mưu phản quá lớn, nếu diệt cửu tộc, làm người hầu nhà hắn cũng sẽ bị xui xẻo theo, đành không thể không đi theo hắn một đường đi đến cùng, có thể định cư bên trong núi sâu, sống những ngày an ổn, phỏng chừng cũng đều thấy đủ.

"Cao Thịnh, đến lượt ngươi, thất thần làm gì!"

Quản gia tay cầm chén đựng nước bùa, thúc giục hắn.

Cao Thịnh lúc này mới đi lên tới trước, tiếp nhận nước bùa, không đợi uống, Trương tiên sinh đưa tay đoạt lấy, nói: "Ngươi không cần uống."

Mọi người đều cảm thấy nghỉ hoặc.

"Ngươi cởi quần áo ra, để bọn họ nhìn cho rõ thân thể của ngươi."

Cao Thịnh nghe lời mà cởi bỏ áo trên, mọi người vừa thấy dưới, tức khắc đều ngây dại, theo sau khung cảnh hỗn loạn lên, đoàn người lần lượt thối lui về sau, một đám đều trốn ra xa xa, không ít nha hoàn còn rúc lại với nhau, sợ tới mức khóc lên.

Cao Thịnh lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cúi đầu nhìn bụng của mình, chỉ thấy trên bụng bị rách thành một cái hố lớn, bên trong —— không Cao Thịnh mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không thể tin được những gì mình thấy trước mắt, sau một lát, trong miệng hắn thốt ra một hơi, trong mắt toát ra biểu tình chết không nhắm mắt, ngã xuống về phía sau, hoàn toàn bất động.

"Tất cả mọi người đều thấy đó, hắn đã bị tà vật vét sạch bụng, ăn sạch tâm can tì phổi thận, đến hồn phách cũng ăn, đáng tiếc chính hắn hoàn toàn không phát giác. Hắn lúc nãy chỉ là còn sót lại một tia thần niệm, cho rằng mình chưa chết, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn mới có thể hành động... Đây là kết cục bị tà vật làm hại!"

Mọi người vừa nghe, bị dọa đến phát sợ, tất cả đều nhanh chóng gấp không chờ nổi mà uống nước bùa, sau đó phối hợp Trương tiên sinh, để hắn dùng chu sa họa phù văn trên cổ tay, nghe nói có thể bảo đảm bọn họ trong vòng mấy ngày không bị tà vật quấy nhiễu, đối với hắn ngàn ân vạn tạ.

Trương tiên sinh luôn mãi cùng quản gia xác định, có phải tất cả người hầu đều đã tới hay không, sau khi xác định, nói với tướng quân, tà vật kia giết người, nhưng trốn kỹ trong ở phủ thượng của hắn, hiện giờ hẳn là phải kiểm tra thân nhân nữ quyến.

Tướng quân có vẻ không được vui, nhưng nhìn thấy bộ dáng Cao Thịnh vừa rồi thảm không nỡ nhìn kia, lo lắng người nhà không an toàn, vì thế sau khi đuổi đi những gia nô, chính mình ra tay, chỉ chốc lát đều gọi hết người nhà ra tới, có lão bà nhỉ tử cùng nữ nhi.

"Con gái của hắn mặt mũi thật xinh đẹp a, dáng người này ..."

Đột nhiên có người nói chuyện ở phía sau, Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên hoảng sợ, quay đầu nhìn lại là Tào Vĩ Ba. Tô Yên trêu chọc hắn có nhìn thấy tân nương tử thay quần áo hay không.

"Nhìn cái gì a, đều đã mặc đồ xong, che khăn voan đỏ ngồi ở trên giường, không nhìn được gì hết."

Trương tiên sinh lại điều phối một chén nước bùa, chia làm mấy chén nhỏ, sau đó tự mình dâng lên, nhìn bọn họ một đám đều uống lên, cuối cùng đến phiên đại thiếu gia, thiếu gia này ăn mặc một bộ tây trang màu trắng, mang theo mắt kính, khí chất thực ôn nhã.

"Đại thiếu gia, chúc mừng a. Ly rượu này coi như tôi kính cậu đại hỉ!"

Đại thiếu gia khách khí hai câu, bưng lên uống, Trương tiên sinh quan sát một phen, đều không có việc gì, đưa mắt nhìn tướng quân, hai người đều yên tâm.

Trương tiên sinh đều vẽ phù ở trên cổ tay cho bọn hắn, mời bọn họ đi về trước chính mình đi vào trước mặt tướng quân. nói: "Người trana phủ đều đang ở đây chứ."

Tướng quân suy nghĩ một chút, nói: "Đều tới rồi."

"Không có lý do nào lại vậy a... Ban nay khi tôi cho bọn hắn uống nước, rõ ràng nhận thấy được có yêu khí trên người bọn họ, khẳng định từng tiếp xúc với yêu tỉnh kia..." Trương tiên sinh đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Tân nương tử đâu?"

Tướng quân sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên."Ta nói lão Trương, tân nương tử còn chưa qua cửa, khăn voan đỏ còn chưa gỡ xuống, theo quy củ là không thể gặp ai được, chuyện này cũng không thể xằng bậy."

"Tướng quân, sự tình trọng đại, hiện giờ tất cả mọi người đều đã nghiệm qua, chỉ thiếu một mình cô ấy..."

Tướng quân xua tay,"Chuyện này thật sự không được, quy củ này cũng không dám dám, hơn nữa không phải ngươi cũng nói, tà vật kia chưa chắc bám lên người, có lẽ trốn ở nơi nào đó, chỉ vì chút khả năng này mà kêu tân nương tử chưa qua cửa ra đây, chuyện này quá không thích hợp."

Trương tiên sinh thấy ngữ khí hắn cứng rắn, không dễ thương lượng, nên cũng không nhắc lại, tiếp tục gọi quản gia tới, điều phối mấy chén nước bùa, để hắn lần lượt đổ vào từng vò rượu, đợi lát nữa yến hội bắt đầu, phân cho khách khứa uống. Sau đó mỗi từng bàn sắp xếp hai người hầu, chú ý quan sát ai không uống, tất cả đều ghi nhớ tên, hai vị tìm vài người canh giữ ở cửa, trước khi tiệc rượu kết thúc, không được để bất luận kẻ nào đi ra ngoài.

Quản gia nhớ kỹ trong lòng, tìm người lại đây, đem nước bùa mang hết vào phòng bếp, lại một lần thúc giục tướng quân thay quần áo đi chủ trì nghỉ thức, tướng quân đi rồi, Trương tiên sinh một mình đi vào tiền viện, quan sát mọi người.

"Lúc nãy nữ nhân yêu đương vụng trộm với Cao Thịnh kia, khả năng chính là người trong đám yêu tỉnh, chỉ là không thấy được mặt..." Tô Yên nhíu mày, gọi Diệp Tiểu Mộc một tiếng,"Tiểu Mộc, không phải cậu nhìn thấy mặt cô ta sao, là ai vậy?"

Diệp Tiểu Mộc lắc đầu, tỏ vẻ lúc nãy người uống nước bùa quá nhiều, hắn không phân biệt rõ ràng, hơn nữa hắn chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nhớ được rõ ràng đặc thù.

"Như vậy chúng ta cứ chờ xem, tôi có dự cảm, trong hôn lễ nhất định sẽ xảy ra chuyện."

Ba người nhìn nhau, đều tràn ngập chờ mong.

Hiện tại bọn họ đã sớm quên mấy vấn đề mình vì sao lại đến nơi này, cảm xúc bọn họ tất cả đều tập trung vào tình tiết, trước mắt điều muốn biết nhất chính là tà vật kia rốt cuộc ở đâu, cuối cùng sẽ thế nào, vì thế vừa nói chuyện phiếm phân tích, vừa chờ đợi.

Thời gian, là thứ vốn dĩ không tồn tại, hoặc là nói, chỉ là tồn tại tương đối, cũng không có ý nghĩa tuyệt đối, cho nên nó là không đo lường được, cũng không có ai biết làm sao thao tác nó.

Ở thế giới kia của mình, người duy nhất có thể thao tác thời gian chính là chính mình.

Nhưng chính mình đối với thời gian hoàn toàn không biết gì cả a.

Một tiếng thở dài, từ trong miệng một người tuổi trẻ phát ra.

(Người trẻ tuổi là ai vậy? Người mọi người mong chờ rốt cuộc sắp xuất hiện rồi )
Bình Luận (0)
Comment