Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3147 - Chương 3153: Tận Cùng Thời Gian (2)

Chương 3153: Tận Cùng Thời Gian (2) Chương 3153: Tận Cùng Thời Gian (2)Chương 3153: Tận Cùng Thời Gian (2)

Hắn đứng ở trong hư không vô tận, ngửa đầu nhìn từng trục thời gian tung hoành xuyên qua, cuối cùng lắc lắc đầu, đi đến phía trước một trục thời gian trong đó, lại thử một lần, hắn mở ra khe thời gian, nhưng thời điểm sắp sửa chui qua, một cỗ lực lượng lập tức kéo hắn lại.

"Mẹ nó, mười mấy năm! Vẫn không làm được aI"

Một cô nương đi đến bên cạnh hắn, ôm cánh tay hắn, an ủi nói: "Không nên gấp gáp, một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể đi ra ngoài, dù sao chúng ta coi như có được thời gian vô hạn."

Diệp Thiếu Dương cười khổ.

Đích xác, nơi này là vĩnh hằng hư không bên trong Sơn Hải Ấn, ở chỗ này thời gian là yên lặng, người sẽ không già sẽ không chết, thậm chí đến đói khát cùng mệt mỏi cũng không cảm giác được bởi vì sự trao đổi chất của nhân thể cũng yêu cầu thời gian.

Nơi này cũng không có ban ngày ban đêm, đến chính Diệp Thiếu Dương cũng không biết bị nhốt ở chỗ này đã bao lâu, cũng may Tiểu Cửu vẫn luôn ở bên cạnh, lúc ban đầu Đạo Phong cũng ở đây, nguyên nhân bọn họ bị nhốt ở chỗ này, nói đến cùng vẫn là Vô Cực Quỷ Vương.

Năm đó sau một trận chiến, mấy người bọn họ cùng nhau bị hút vào thời gian hư không, bởi vì Diệp Thiếu Dương hiểu được pháp môn chui vào trục thời gian, mang theo Tiểu Cửu cùng Đạo Phong chạy thoát đi ra ngoài, dù cho đem Vô Cực Quỷ Vương vây ở vĩnh hằng trong hư không, nhưng chính mình cũng vô pháp trở về lại, sau lại ba người từng người tu luyện, tăng lên thực lực, cuối cùng vẫn là lựa chọn đi vào một trận chiến, rốt cuộc muốn trở về chỉ có biện pháp này.

Lúc ấy thời điểm ba người quyết chiến cùng Vô Cực Quỷ Vương, ba người thực lực đều mạnh tới rồi vô tiền khoáng hậu, nhưng khiến bọn hắn không thể tưởng được chính là, Vô Cực Quỷ Vương ở trong hư không vĩnh hằng cũng không nhàn rỗi, đã kết hợp hoàn mỹ thân thể cùng hồn phách, đem bản thân tạo thành một siêu cấp cường giả chân chính vô địch tam giới, Diệp Thiếu Dương muốn đồng quy vu tận, vốn dĩ không phải không có cơ hội, nhưng ở một khắc cuối cùng, hắn do dự.

Hắn lo lắng nguyên thần cùng thân thể Nhuế Lãnh Ngọc sẽ tiêu tán theo khi Vô Cực Quỷ Vương tử vong, trong nháy mắt do dự kia, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, ba người cơ hồ bỏ mạng.

Cũng may bí mật của trục thời gian chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương biết, Vô Cực Quỷ Vương không dám giết hắn, vì thế đem ba người bọn hắn phong ấn trong hư không vĩnh hằng này, hưởng thụ đãi ngộ giống như mình lúc trước, trục thời gian cũng bị hắn dùng cỗ thần lực phong tỏa, vô pháp mở ra. Chính hắn đã lấp đi lối ra ngoài của ba người.

Mục đích làm như vậy chính là giam lỏng bọn họ, để Diệp Thiếu Dương khi nào suy nghĩ thông suốt, tùy thời có thể đi ra ngoài tìm hắn, giao ra chú ngữ thao tác Sơn Hải Ấn.

Diệp Thiếu Dương, Tiểu Cửu, Đạo Phong ba người từ đây đã bị vây ở chỗ này.

Bí mật của Sơn Hải Ấn, đương nhiên là không thể đưa cho Vô Cực Quỷ Vương, vì thế ba người bắt đầu tu luyện trong vô tận thời gian này, cuối cùng Đạo Phong công pháp đại thành, ba người cùng nhau xông ra quyết đấu với Vô Cực Quỷ Vương, vẫn như cũ không phải đối thủ, nhưng Đạo Phong cường đại nhất chạy thoát đi ra ngoài, từ đây không rõ tin tức.

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu, lại trải qua cuộc sống không biết ngày đêm không có sinh lão bệnh tử.

Lúc ấy khái niệm thời gian biến mất, hết thảy quy về hỗn độn, sinh hoạt cũng liền biến thành giống nhau ác mộng, loại cảm giác này, có chút giống như là bị giam ở trong ngục tối kín mít, mất hết tất cả liên hệ cùng bên ngoài.

Diệp Thiếu Dương tin tưởng, nếu không phải có Tiểu Cửu bầu bạn, chính mình đại khái đã sớm phát điên rồi.

"Anh sắp chịu không nổi rồi, anh phải đi ra ngoài, bằng không hết thảy đều muộn rồi." Diệp Thiếu Dương ôm Tiểu Cửu vào ngực, yên lặng nói, hắn nói muộn rồi, là nói với những bằng hữu của mình, tuy rằng mình đang ở trong thời gian trục, một khi khôi phục sự tự do, có thể trở lại bất luận điểm thời gian nào, nhưng đây không phải điều Diệp Thiếu Dương muốn.

Hắn đã đánh dấu thời gian trục đưa mình tới, chỉ có nơi này, mới là thế giới thuộc về hắn, mà thời gian trục này vẫn luôn chảy xuôi, chính mình ở chỗ này bất lão bất tử, nhưng thế giới kia hết thảy đều đang biến hóa theo thời gian tuần hoàn.

Hắn sợ hãi, nếu chính mình có một ngày có thể trở về, những bạn bè người thân đều không còn nữa, nếu như vậy, cho dù cuối cùng đánh thắng Vô Cực Quỷ Vương, thì có ý nghĩa gì?

Tiểu Cửu ôm mặt hắn, nói: "Nhẫn nại thêm một chút, hai người chúng ta hiện tại đánh ra ngoài, không có khả năng là đối thủ của Quỷ Vương, chỉ có chờ Đạo Phong, hắn không có khả năng không tới cứu chúng ta, chờ hắn trở về, chúng ta nội ứng ngoại hợp, mới có phần thắng chắc chắn. Chờ một chút đi." Diệp Thiếu Dương dùng sức thở dài, Đạo Phong a Đạo Phong, huynh mau mau trở lại a!

Tiệc cưới cuối cùng bắt đầu rồi, tân lang tân nương đã ra bái đường, sau khi xong, tân nương vẫn cứ đội khăn voan đỏ, cùng tân lang uống chén rượu giao bôi, tất cả khách khứa cũng đều cùng nhau nâng chén, trong tình cảnh không hay biết gì mà uống vào rượu trộn lẫn nước bùa.

Tuy rằng hết thảy những chuyện này không liên quan tới mình, nhưng ba người bọn Diệp Tiểu Mộc vẫn là dõi theo ánh mắt của quản gia, đối với mỗi khách khứa dò xét đánh giá từng người, trừ mấy nữ nhân cùng hài tử không uống rượu, còn lại mọi người đều uống xong rượu, nhưng cũng chưa có phản ứng gì dị thường.

"Khụ khu..."

Tân nương uống xong rượu giao bôi, kịch liệt mà ho khan lên, thân mình run run dưới khăn voan đỏ, gần như run rẩy.

Ba người Diệp Tiểu Mộc đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt kinh ngạc cảm thán. Không thể nào...

"Uyển Dung muội bị làm sao vậy?" Tân lang quan tâm mà ôm tức phụ vào trong ngực, thì thầm một lúc, đứng dậy khom lưng với khách khứa, giải thích rằng tức phụ không biết uống rượu, vừa uống rượu liền dị ứng, mới vừa rồi uống vì là rượu giao bôi không thể không uống, hiện tại đưa cô trở về nghỉ ngơi, mong mọi người bỏ qua.

Lập tức cõng tân nương lên muốn vào nhà, tới trước cửa, đột nhiên bị một người ngăn lại.

"Đại thiếu gia, Trương mỗ vừa lúc lược hiểu y thuật, để tôi chẩn bệnh một chút cho thiếu nãi nãi được không?"

Đại thiếu gia do dự, ở sau lưng hắn, thanh âm tân nương tử truyền đến qua khăn voan đỏ,"Trương tiên sinh không cần nhọc công, trời sinh tôi vốn bài xích rượu, uống rượu vào là cả người khó chịu, uống chút nước mật ong, nghỉ ngơi một hồi sẽ khỏe."

"À, đây là bệnh nhỏ, đợi tôi quan sát một chút, nếu xác định là bệnh này, sau này vĩnh viễn không cần dùng tới một viên thuốc." Nói xong muốn xốc khăn voan của tân nương.

Đại thiếu gia lui nhanh về phía sau, cả giận nói: "Trương tiên sinh, đây chính là tân nương tử của tôi, khăn voan cũng phải do tôi mở lên, ngươi làm vậy là có ý tứ gì!"

"Đắc tội đắc tội, vậy để thiếu nãi nãi vươn một bàn tay ra, tôi xem qua sẽ biết." Tướng quân rời bàn đi tới, một bàn tay đè lại bả vai Trương tiên sinh, hỏi: "Lão Trương, không phải ngươi hoài nghỉ tân nương tử chứ?"

Trương tiên sinh tiến đến bên cạnh tướng quân, thì thầm một lát, tướng quân lắc đầu nói: "Không có khả năng, đó là con dâu từ Thanh Minh trấn ta cưới hỏi đàng hoàng đưa tới, ngươi cũng biết gia thế cô ấy, tuyệt đối không có vấn đề."

Trương tiên sinh hừ lạnh nói: "Bản nhân cô ấy đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu là bị bám vào người thì sao?"

Tướng quân sửng sốt một chút, lúc này tân nương tử ho càng lúc càng lợi hại, thúc giục trượng phu đi mau.

"Ngươi xem, cô ấy càng lúc càng nghiêm trọng."
Bình Luận (0)
Comment