Chương 3172: Chết Thảm (2)
Chương 3172: Chết Thảm (2)Chương 3172: Chết Thảm (2)
Tô Yên chăm chú nhìn đôi mắt hắn, gật đầu nói: "Tôi ủng hộ! Không thể ngồi chờ chết!"
Đầu đà béo nói: "Vậy các ngươi mau đi, chúng ta ở lại đây chống chọi."
"Chống chọi cái gì, ngươi suy nghĩ hay thật đó, muốn đi mọi người cùng đi, bằng không trên đường nhiều thủy thi như vậy ai sẽ đối phó!"
Ở trong tảng lớn thủy vực đối diện, quả thực tựa như bãi tắm mấy ngày lễ Tết, nơi nơi đều là thân thể trắng bóng, đối mặt một màn làm cho người ta da đầu tê dại này thật sự rất khó lấy được dũng khí.
Đầu đà béo kéo Diệp Tiểu Mộc một cái, nói: "Ngươi đi trước dò đường, chúng ta yểm hộ ngươi."
"Ngươi nằm mơ đi!" Tô Yên ra mặt vì hắn.
Thụ Tâm thiền sư trầm ngâm nói: "Hắn nói cũng không sai, nếu chúng ta đều xuống nước hết, thủy thi vây hết lại đây, cũng phải chết, cần thiết có người lưu lại nơi này tác pháp yểm hộ, để một người đi tới xem xét tình huống."
"Nhưng cũng không thể để Tiểu Mộc đi, chút thực lực ấy của hắn, ở trong nước đến một thủy thi cũng đấu không lại, cần phải tìm một người có thực lực, lại giỏi bơi lội, tốt nhất là người có thể một hơi lặn được xuống nước."
Thụ Tâm thiền sư đưa ánh mắt chuyển qua đệ tử tục gia hơi lớn tuổi một chút, nói: "Trần Vân, ngươi bơi lội tốt nhất, ngươi đi, chúng ta yểm hộ ngươi!"
"Ta2"
Trần Vân mày nhăn lại.
"Ngươi không đi, chúng ta đều phải chết, nếu ngươi có thể tìm được cơ quan làm tắc nghẽn dòng nước, ngươi sẽ là người đầu tiên trốn thoát."
Đầu đà béo cùng một đệ tử tục gia khác cũng đều đồng ý, cùng nhau đem Trần Vân đẩy ra ngoài.
Trần Vân một hơi lặn xuống nước.
Thụ Tâm thiền sư sờ sờ mấy hạt bồ đề ở trên tay, đánh qua phía trước nơi hắn bơi lội, hắn đánh thực chuẩn, linh lực hạt bồ đề cũng rất mạnh, tất cả đều đánh vào trên đầu thủy thi, lập tức làm nổ tung mấy cái đầu.
Tô Yên cũng dùng súng diệt hồn để chỉ viện, số đạn còn lại không nhiều lắm, nhưng hiện tại không phải thời điểm tiết kiệm. Hy vọng của mọi người đều nằm trên người Trần Vân này.
Ở phía trên hồ hoa sen, Trần Vân từ mảnh an toàn nhỏ bé bọn họ dọn dẹp sạch đã lộ đầu ra, hít sâu một hơi, nhìn đoàn người liếc mắt một cái, sau đó chui đi xuống.
Sau đó... không có sau đó nữa.
Đoàn người dõi mắt trông mong chờ đợi vài phút, Trần Vân không trở lên, khối địa phương kia lại nhanh chóng bị thủy thi chiếm cứ.
Thất bại?
Đến nước này, đến bi thương khi mất đi đồng bạn cũng không cảm giác được, nếu không tìm được biện pháp, đoàn người cũng sẽ đi theo vết xe đổ của hắn.
"Cho dù bị thủy thi ăn, cũng không đến mức một chút động tĩnh không có, ta hoài nghỉ hắn đã phát hiện cái gì, khả năng gặp phiền toái gì rồi?" Diệp Tiểu Mộc chưa từ bỏ ý định.
Đầu đà béo đưa tay nhấc cổ áo hắn, giận dữ hét: "Hay đó, ngươi tự mình qua đó đi!"
Nói xong liền muốn đem hắn ném vào trong nước.
Lúc này đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng cười, tiếng vang rất mạnh, nghe như là ở bên tai, lại như không ở đâu hết.
Là thanh âm của Mộng Trạch Vũ!
"Ta không ngờ được, một đạo đồng nho nhỏ như ngươi, cư nhiên có thể hiểu thấu đáo cơ mật, không sai, nơi đó thật sự là lối ra của cổ mộ, nhưng muốn đi ra ngoài cơ bản là không có khả năng. Không cần giãy giua... Có thể cho các ngươi bình an đi ra khỏi nơi này, chỉ có ta."
"Vương bát đản, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Đầu đà béo gào rống.
"Lúc trước đã nói rất rõ ràng a, dâng ra một nam một nữ trong các ngươi, người còn lại sẽ có thể đi. Thời gian không nhiều lắm, nhanh lên..."
Thanh âm lần thứ hai biến mất.
Diệp Tiểu Mộc vừa quay đầu lại, phát hiện bọn họ đều đang nhìn mình.
Đầu đà béo quay đầu nhìn Thụ Tâm thiền sư, cơ hồ là cầu xin nói: "Sư huynh, nếu là ngày thường, ngươi cho ta mười cái lá gan ta cũng không dám giết người, nhưng lúc này không giống nhau a, không giết bọn họ, chúng ta sẽ phải chết, lúc này vì mạng sống của chính mình, không mất mặt aI"
"Ta giết naươi trước!" Tô Yên giơ súng diệt hồn lên, nhắm ngay đầu đầu đà béo.
Đệ tử tục gia tuổi trẻ đứng bên cạnh đưa tay tới tóm cổ Diệp Tiểu Mộc, đem hắn ấn vào trong nước.
Diệp Tiểu Mộc tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết phản kháng, hai người ở trong nước bắt đầu đánh.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Mộc không sợ, kết quả không đợi ngoi lên được, đột nhiên một cằng chân đưa tới đạp mạnh lên đùi hắn, giữ chặt đùi hắn, ấn hắn lên trên tường.
Là đầu đà béo!
Diệp Tiểu Mộc hiểu được chút, hắn bị Tô Yên dùng súng ghìm chặt, nửa người trên bất động, nhưng chân ở trong nước làm ra động tác nhỏ, Tô Yên cũng nhìn không thấy, Diệp Tiểu Mộc liều mạng phản kháng, nhưng thiếu niên kia cũng là dùng hết toàn lực ấn hắn.
Uống vào vài ngụm nước.
Trong tình thế cấp bách, Diệp Tiểu Mộc rút ra diệt linh đinh, đối thủ ở ngay trước mặt, chỉ cần một đao hạ xuống là có thể giải quyết phiền toái, nhưng Diệp Tiểu Mộc lại lâm vào do dự.
Đây chính là giết người a...
Hắn làm thế nào cũng không vượt qua được cửa ải này của mình.
Phanh!
Một tiếng súng vang, một mảnh huyết hoa phun ra tới, họng súng trong tay Tô Yên bốc khói, pháp sư thiếu niên kia thân thể bất động.
Nhưng cũng ở cùng thời gian, đầu đà béo ra tay, không biết dùng pháp khí gì, đánh mạnh một cú lên bụng Tô Yên, khi rút ra trên tay tất cả đều là máu.
Diệp Tiểu Mộc từ dưới nước vươn đầu ra, vừa lúc thấy như vậy một màn, đầu đà béo đánh lén thành công, vẫn chưa thu tay lại, tranh thủ lúc cô bị thương, đôi tay bóp cổ cô, đem cô ấn xuống nước.
Diệp Tiểu Mộc không chút suy nghĩ, đâm diệt linh đỉnh vào ngực hắn.
Hỗn chiến bên trong một tấc vuông.
Diệt linh đỉnh ghim thật sâu vào ngực đầu đà béo, máu tươi phun ra, phun trúng mặt Diệp Tiểu Mộc.
Sau đó, thân thể cường tráng của hắn ngã xuống.
Một kích đã mất mạng.
Chờ tới khi Diệp Tiểu Mộc nâng Tô Yên dậy, đầu đà béo cùng pháp sư lung lay mà phiêu phù ở trong nước.
Diệp Tiểu Mộc không rảnh đi lo những thứ đó, hắn đang kiểm tra miệng vết thương của Tô Yên, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh hắn, Thụ Tâm thiền sư nắm chặt nắm tay, thời điểm cuối cùng lại lặng lẽ buông lỏng ra.
Bụng Tô Yên bị thương, nhưng không phải đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là vẫn luôn xuất huyết, ở trong nước vô pháp cầm máu, Diệp Tiểu Mộc từ ba lô lấy ra băng vải, quấn quanh miệng vết thương của cô, sau đó dựa vào tảng đá nghỉ ngơi, lại thấy hai cỗ thi thể, cảm giác thập phần hoảng hốt.
Loạn cục phát sinh, từ bắt đầu đến kết thúc cũng chỉ hơn mười giây, hai người cứ như vậy mà chết, trong đó một người còn là do mình giết.
Diệp Tiểu Mộc đột nhiên hơi buồn nôn, vì thế dùng sức bưng kín miệng, hít sâu rất nhiều lần, một ý niệm lặp lại xuất hiện trong đầu chính là: Làm sao lại đi tới bước đường này đây?
"Là bọn họ động thủ trước, ta không trách các ngươi."
Thụ Tâm thiền sư trầm giọng nói,"Chỉ còn lại ba người, vô luận như thế nào, chúng ta cũng phải thử một phen."
Hắn nhìn phương hướng hồ hoa sen, nói: "Chúng ta cùng nhau đi qua đi»
Tô Yên bị thương, mang theo cô hành động thực không tiện, nhưng thời gian đã không đủ, nước đã ngập tới phần eo bọn họ rồi, cơ hồ muốn dâng lên tới, Diệp Tiểu Mộc không yên tâm để cô một mình ở bên này, vì thế cõng cô lên lưng, đi về hướng phía trước.
Thụ Tâm thiền sư lấy ra một bức tượng Kim Phật, cũng dùng tới pháp thuật mạnh nhất, để Kim Phật phát ra phật quang sáng ngời chói mắt, trực tiếp xua đuổi thủy thi ra ngoài ba mét.
Tô Yên lấy lại tỉnh thần, chữa súng nã vào đám thủy thi phía sau đang vây lên, nhanh chóng hết đạn.