Chương 3173: Phá Trận (1)
Chương 3173: Phá Trận (1)Chương 3173: Phá Trận (1)
"Tiểu Mộc, nếu như tôi chết, về sau cậu phải chăm sóc Kê Tử, cậu không được đem nó cho người khác, nó rất sợ người lạ..."
Tô Yên lẩm bẩm ở trên lưng Diệp Tiểu Mộc.
"Đừng nói bậy, chúng ta nhất định có thể đi ra ngoài!"
"Lỡ như, cậu nhớ rõ... thẻ ngân hàng của tôi giấu ở kẽ hở tầng thứ nhất của tủ đầu giường, mật mã là sinh nhật cậu..."
"Sinh nhật tôi?"
Diệp Tiểu Mộc vốn định khuyên cô đừng suy nghĩ bậy bạ, nghe đến đó, nhịn không được hỏi lại, vừa gắt gao đi theo phía sau Thụ Tâm thiền sư, dùng diệt linh đỉnh tương trợ hắn.
"Đừng hiểu lầm, vốn dĩ là sinh nhật tôi, sau đó cậu dọn tới ở, tôi sợ mật mã bị cậu biết, dứt khoát đổi thành sinh nhật cậu, nguy hiểm nhất mới là an toàn nhất..."
Diệp Tiểu Mộc thật là vừa tức giận vừa buồn cười.
"Nếu như còn sống để đi ra ngoài, sợ là phải đổi lại lần nữa."
Tô Yên cười yếu ớt,"Đó là ban đầu, sau này tín nhiệm cậu rồi, tôi cũng lười đi đổi lại. Đúng rồi, tôi chết đi cậu nhớ đốt quần áo cho tôi, đặc biệt là mấy chiếc áo khoác vải nỉ... Còn có bịt mắt tôi thường dùng, đốt thêm cho tôi ít băng vệ sinh..."
"Cô cũng thật nhiều chuyện, tốt nhất đừng chết!"
Diệp Tiểu Mộc nghe cô lải nhải, rốt cuộc nghiêng ngả lảo đảo chống chọi đi tới một đầu khác của sơn động, ở phía trên hồ hoa sen.
Thụ Tâm thiền sư đem Kim Phật đặt trên tảng đá cao nhất ở bờ biển, kinh sợ thủy thi phụ cận, sau đó cùng Diệp Tiểu Mộc đem Tô Yên đặt ở một góc, để cô hai tay dựa vào trên tảng đá, hai người cùng nhau chui vào trong nước.
Nước đục ngàu, không nhìn thấy cái gì. Bọn họ chỉ có thể dựa vào bản năng lặn xuống, rốt cuộc, Diệp Tiểu Mộc mò tới mặt đất bằng phẳng, trên mặt đất lang thang không có mục tiêu mà sờ soạng, nghĩ thông suốt hướng đi dòng nước rồi phán đoán vị trí lối ra.
Hắn sờ đến những lỗ nhỏ có bộ rễ nuôi dưỡng Quy Nguyên Tuyết Liên, trong khe hở giữa bộ rễ sờ thấy một khối nham thạch san bằng, phía dưới là một vòng tròn bóng loáng, đèn pin ngậm trong miệng hắn chiếu xuống phía dưới, thấy được một đồ vật hình tròn màu đồng thau, đường Lương Châu đỉnh trong thiên hạ cửu đỉnh?
Quy Nguyên Tuyết Liên lớn lên ở bên trong đại đỉnh, bộ rễ vây quanh toàn bộ đại đỉnh.
Diệp Tiểu Mộc đột phát kỳ tưởng, đôi tay bắt lấy bộ rễ Quy Nguyên Tuyết Liên, dùng sức liều mạng lôi kéo, trong tình huống hắn dùng hết sức lực, cư nhiên thật sự kéo lung lay được đại đỉnh.
Mà trong nháy mắt lung lay, có thể rõ ràng cảm giác được nước dưới chân từ khe hở chảy đi xuống.
Diệp Tiểu Mộc trong lòng đại hỉ, nguyên lai lối ra của dòng nước là ở chỗ này, mình đoán mò mà đúng rồi!
Nhưng hắn cũng dùng xong một hơi rồi, hắn ngoi lên trên mặt nước để thở, Thụ Tâm thiền sư cũng nổi lên, Diệp Tiểu Mộc nói cho hắn biết phát hiện của mình.
"Nếu đây là Lương Châu đỉnh, phía dưới tất nhiên trấn áp Thánh Nữ, một khi mở ra, chỉ sợ sẽ thả nàng ra ngoài." Thụ tâm thiền sư phỏng đoán.
"Đại ca của ta, khi nào rồi mà ngươi còn lo chuyện này, chết sớm chết muộn đều là chết, thử đi!"
Vì thế hai người đều thật sâu hít một hơi, sau đó lặn xuống.
Từ hai bên đại đỉnh mò được kia, dùng sức nâng lên trên.
Đại đỉnh bị hai người gian nan dịch khai một đạo khe hở, nước lập tức chảy vào, hai người giống như nhìn thấy hy vọng, cùng nhau dùng sức, muốn dùng sức đem đại đỉnh kia dịch khai một ít để cho người chui vào, đúng lúc này, Quy Nguyên Tuyết Liên giống như sống lại, dây đằng nhanh chóng quấn quanh đôi tay bọn họ, mạnh mẽ mà kéo trở ra.
Diệp Tiểu Mộc đứng ở vị trí tốt, cách bộ rễ Quy Nguyên Tuyết Liên khá xa, trước tiên rút một bàn tay ra, cầm diệt linh đỉnh, cắt lung tung quanh thân, cắt đứt tất cả sợi rễ, miệng ngậm đèn pin nhìn Thụ Tâm thiền sư.
Thụ Tâm thiền sư đang dùng một giới đao cắt xung quanh mình, nhưng những sợi rễ đó cứng rắn đến cắt nửa ngày cũng không đứt một cây, Diệp Tiểu Mộc lúc này mới biết mình được lợi nhờ diệt linh đỉnh, chạy nhanh qua cứu viện, vừa còn phải tránh né mấy sợi rễ lại một lần nữa cuốn lấy.
"Thân là một La Hán, bị buộc đến loại hoàn cảnh này, ngươi thật cam tâm đi tìm chết như vậy?"
Nơi này chính là trong nước, thanh âm Mộng Trạch Vũ cư nhiên liền vana lên rõ ràng ở bên †ai điều làm ch Diên Tiểu Môc va khiến ed rất nhiều vừa cảm thấy nghi hoặc, hắn dù sao cũng là nhân loại a, chuyện trái với thường thức khoa học như vậy làm sao làm được?
Trong giây lát, hắn nhớ tới cái gì.
Nhưng lúc này một hơi đã xài hết, hắn cần phải thở, vì thế hiện lên trên hít vào một hơi, nhìn thấy Tô Yên còn ở trong góc, bức Kim Phật kia ánh sáng đã ảm đạm đi nhiều, nhưng vẫn có thể làm kinh sợ thủy thi không dám tới gần.
Hắn gật đầu một cái với Tô Yên, lại lẻn vào đáy nước, đi cắt những sợi rễ kia cho Thụ Tâm thiền sư, hắn rất muốn nói ra phát hiện trọng đại của mình, nhưng dưới nước không có biện pháp mở miệng, thấy Thụ Tâm thiền sư không thể quay đầu lại, động tác giãy giụa đều sắp dừng lại, chỉ có thể nhanh chóng hạ đao, ý đồ lôi hắn ra.
"Thụ Tâm thiền sư, sống chết trước mắt, không biết ngươi nghĩ như thế nào, nếu ngươi muốn tiếp tục sống, chỉ cần giết con gà còi trước mặt ngươi, ta lập tức cứu ngươi. Ngươi cũng không cần hoài nghi thành ý của ta, mà nay giết ngươi dễ như trở bàn tay, ta chỉ là thương tiếc ngươi tu hành không dễ, nghe cho rõ, một cơ hội cuối cùng..."
Thanh âm hắn biến mất trong nháy mắt, những sợi rễ của Quy Nguyên Tuyết Liên quấn quanh trên người hắn lại biến mất đầy kỳ tích, chỉ còn lại có mấy cây trên đùi, quấn lấy một chân hắn, ý đồ lại quá rõ ràng, không cho hắn nổi lên để thở.
Diệp Tiểu Mộc khom lưng xuống, muốn giúp hắn cắt đứt mấy sợi rễ cuối cùng này, đột nhiên cánh tay bị hắn bắt lấy, trong khoảnh khắc quay đầu lại, nhìn thấy giới đao trong tay hắn đâm về hướng mình.
Rốt cuộc... hắn vẫn là bị khuất phục.
Diệp Tiểu Mộc lắc mình né qua, tiến lên dùng sức ấn cánh tay hắn, Thụ Tâm thiền sư một bàn tay không thể động, liền dùng cánh tay khác tiến đến bóp cổ hắn.
Ở dưới nước, bất luận pháp thuật gì cũng không dùng được, lại nói hắn sắp hết hơi rồi, căn bản vô pháp suy nghĩ như bình thường, còn sót lại chỉ là chấp niệm cầu sinh, tiến hành cuộc vật lộn cuối cùng chống lại hắn.
Một người sắp chết bộc phát ra lực lượng rất khủng bố, Diệp Tiểu Mộc bị hắn bóp chặt, nửa ngày cũng không giãy giụa ra được, một hơi của chính hắn cũng sắp dùng hết rồi, quay đầu nhìn mặt Thụ Tâm thiền sư, hắn ngày thường ôn tồn lễ độ giờ phút này trở nên vô cùng dữ tợn, giống một ác ma.
Chỉ có giết hắn mới có thể ngăn cản hết thảy chuyện này.
Diệp Tiểu Mộc tay cầm diệt linh đỉnh, lại chậm chạp không hạ thủ Rốt cuộc cũng phải làm như vậy sao?
Ở cuối cùng thời điểm, hắn hạ quyết tâm, dùng diệt linh đỉnh chặt đứt mấy ngón tay của Thụ Tâm thiền sư, sau đó ra sức một cước đá hắn văng ra, Thụ Tâm thiền sư đôi tay múa may, giãy giụa vài cái, cuối cùng một hơi cũng tiêu hao hết, chìm xuống đáy nước.
Diệp Tiểu Mộc yên lặng nhìn chăm chú vài giây, nổi lên mặt nước, lúc này mực nước đã dâng đến càng cao, sau khi ngoi lên mặt nước đầu gần như muốn chạm tới đỉnh động.
Kim Phật cũng bị bao phủ, còn phát ra ánh sáng trong nước, cung cấp bảo hộ cuối cùng cho Tô Yên, chủ nhân nó lại mới chết.
"Thế nào!"
"Chúng ta cùng nhau ra ngoài, mở ra một chỗ hổng ở phía dưới, hẳn là có thể đi ra ngoài."