Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3176 - Chương 3182: Thiếu Dương Xuất Quan (1)

Chương 3182: Thiếu Dương Xuất Quan (1) Chương 3182: Thiếu Dương Xuất Quan (1)Chương 3182: Thiếu Dương Xuất Quan (1)

Đột nhiên, một cỗ ba quang sắc xanh đậm bay tới, đánh nát ba mũi tên, cùng thời gian, một bóng người dừng ở trước người Diệp Tiểu Mộc, đứng đối diện với Bạch Liên Thánh Nữ.

Một chiếc váy dài màu xanh biếc, gấu váy hình răng cưa, giống như từng tầng cánh hoa. Bóng dáng thập phần mạn diệu, đặc biệt là... Ân, tuy rằng Diệp Tiểu Mộc không phải đồ háo sắc, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nhìn phía sau cô thật sự rất xinh đẹp.

Là Phù Điệu Tiên Tử kia.

Phù Điệu Tiên Tử cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay áo về phía sau, một luồng gió ấm áp mang theo mùi hương thổi tới, hòa tan những cánh hoa trên người ba người.

"Còn không mau đi!"

"Đa tạ al"

Tào Vĩ Ba dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, chắp tay, gọi hai người bỏ trốn xuống núi.

Phù Điệu Tiên Tử quay đầu, ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Tiểu Mộc liếc mắt một cái, lẩm bẩm nói: "Thực sự rất giống a."

Bạch Liên Thánh Nữ cũng không truy đuổi bọn họ, hừ lạnh một tiếng, nói với Phù Điệu Tiên Tử : "Lúc nãy ở trong mộ của ta ngươi còn giết vài người, như thế nào mà nay lại làm người tốt rồi?"

"Bạch Thược, người nào ngươi cũng có thể giết, ngươi có bản lĩnh đồ sát toàn bộ Pháp Thuật Giới ta đều mặc kệ, nhưng tiểu tử kia, ngươi không được động tới một cộng lông tơ của hắn, nếu không ta và ngươi không chết không ngừng!"

Bạch Thược hiện ra chân thân, tướng mạo có vài phần tương tự với Phù Điệu, chỉ là váy dài mặc trên người là màu tuyết trắng, quả là một đóa bạch liên hoa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn a.

"Sao vậy hả, ngươi nhắm trúng tiểu tử kia, muốn nhận hắn làm trai bao sao?"

"Xít Ngươi có biết hắn là ai không?"

Bạch Thược lắng nghe.

"Bỏ đi, đây là bí mật, ngươi đi đi, ta làm tỷ tỷ nhắc nhở ngươi một câu, hiện giờ thế giới không giống như trước, ngươi hành tẩu thiên hạ phải để ý một chút." "Nợ giữa hai ta còn chưa có tính xong, cứ như vậy mà đi sao?"

Phù Điệu nói: "Thôi bỏ đi muội muội của ta, ta không giết được ngươi, ngươi cũng không bắt được ta, hà tất phải đánh. Cho dù ngươi có Lương Châu đỉnh, trong chốc lát cũng vô pháp tế luyện thành công."

"Ta tới cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp!"

Một tiếng nói thô khàn từ nơi xa truyền đến, Bạch Thược quay đầu lại, thấy một tên béo từ nơi xa chạy như bay mà đến, thân mặc một áo cầu thủ bóng rổ Los Angeles Lakers, trên áo in con số "23".

Bạch Thược không biết áo cầu thủ bóng rổ, ở trong mắt cô đây là áo quần lố lăng, hơn nữa gã mập này còn là tóc vàng (nhuộm), vừa thấy là biết không phải người Hán a, lập tức trừng mắt lên, ôm bạch liên hoa trong tay, nói với Phù Điệu: "Ngươi giỏi lắm, cư nhiên cấu kết Thát Tử!"

Phù Điệu hắc tuyến đầy đầu.

"Cái gì Thát Tử a!" Gã mập chạy như bay lại đây, cười hì hì nói với cô: "B56 dân tộc 56 đóa hoa, 56 huynh đệ tỷ muội là một nhà, babe ngươi nên tỉnh lại đi, không phải ngươi không rõ mà thế giới này biến hóa quá nhanh."

"Cái gì lung tung rối loạn vậy!"

Bạch Thược gầm lên một tiếng, đánh giá gã mập cà lơ phất phơ này, tuy rằng khiến người ta chán ghét, nhưng nhìn qua thực lực sâu không lường được, chính mình thậm chí không nắm chắc tất thắng được hắn, cộng thêm Phù Điệu...

Tròng mắt cô chuyển động, nói với Phù Điệu: "Ngày khác lại hẹn!"

"Ngày khác lại hẹn, ta hẹn cùng ngươi." Gã mập làm mặt quỷ.

Phù Điệu nói: "Tốt nhất ngươi nên đi khắp nơi nhìn ngó một chút, sau đó sẽ hiểu hết tất cả."

Bạch Thược cái gì cũng không nói, thả người bay đi.

Phù Điệu trên dưới nhìn thoáng qua Tiểu Mã, chán ghét nói: "Sao ngươi lại ăn mặc kiểu này vậy chứ."

"Đây là áo đấu kỷ niệm năm Los Angeles Lakers đoạt giải quán quân, ta kêu lão Quách đốt cho ta, đẹp trai không?"

"Thôi đi."

Tiểu Mã cười hắc hắc,"Ta nói Bích Thanh, mười mấy năm không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như xưa."

Bích Thanh (vẫn gọi tên này theo thói quen) không phản ứng, nghiêm mặt nói: "Tiểu tử kia thật sự là nhi tử của Thiếu Dương?" Bích Thanh trầm ngâm nói: "Tướng mạo thì giống, nhưng tính cách lại kém hơn rất nhiều, tâm hắn quá thiện, cảm giác khó thành đại khí."

Tiểu Bạch xua tay nói: "Không thể nói như vậy, nhãi ranh này rốt cuộc vừa mới nhập môn, Thiếu Dương lúc trước tâm cũng thiện a."

"Cái đó không giống nhau, Thiếu Dương là thiện tâm, nhưng cũng đủ dã tâm, thật muốn chọc tới hắn, Phong Đô đại đế cũng không làm gì được loại tính cách này."

"Người cùng người sao có thể giống nhau, dù sao nhãi ranh này vừa mới lên đường, tương lai có thể trưởng thành bộ dạng gì, xem tạo hóa của hắn." Tiểu Mã gọi cô,"Đi, ta đã bắt tiểu tử kia, ta dẫn ngươi đi xem một chút."

Bích Thanh vì thế đi cùng hắn, băng qua một khe núi, ở trong một mảng cỏ, Mộng Trạch Vũ ngồi dưới đất, chỗ ấn đường một chút ánh sáng không ngừng lập loè.

Tiểu Mã đi qua, nói: "Đừng lao lực, ta đã hạ hồn ấn lên ngươi, tám đời ngươi cũng không giải được."

Quay đầu nói với Bích Thanh: "Chính là hắn, thiếu chút nữa khiến cho cơ quan mở ra, vây chết Tiểu Mộc ở bên trong, may mắn lão tử vẫn luôn đi theo, bằng không không chừng phải tiễn hắn lên đường rồi."

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, gật đầu nói: "Đừng nói nữa, tiểu tử kia thời khắc mấu chốt cũng đủ bình tĩnh, luôn có thể nghĩ được biện pháp thoát hiểm, điểm này thật đúng là giống lão tử của hắn."

Bích Thanh nhìn Mộng Trạch Vũ liếc mắt một cái, nói với Tiểu Mã: "Ngươi một chưởng đánh chết hắn là xong, bắt hắn tới làm gì."

"Ta bắt hắn, chỉ là sợ hắn sau này lại chơi xấu đối phó Tiểu Mộc, giết hắn làm gì." Tiểu Mã duỗi tay ấn một cái lên trán hắn, cởi bỏ phong ấn của hắn, Mộng Trạch Vũ lập tức chắp tay xin tha, nói một đống những lời buồn nôn, Tiểu Mã nghe xong muốn nổi da gà, xoa cánh tay nói: "Được rồi được rồi, ta không cần đồ đệ, cũng không cần người hầu hạ, ngươi cũng thử thăm dò lai lịch của ta, ta nói thật với ngươi, Phong Chỉ Cốc ngươi từng nghe chưa?"

Mộng Trạch Vũ ngơ ngẩn một chút, lần này là thật sự khiếp sợ, không phải giả vờ.

"Phong Chi Cốc mười mấy năm trước tung hoành tam giới sao?"

"Đương nhiên!" Tiểu Mã giơ tay chỉ chỉ chính mình,"Bạch Vân thành chủ Mã Vương gia chính là ta."

Mộng Trạch Vũ thật sự kích động, lại bật thốt nói ra một chuỗi dài có thể đi rồi, ta cũng không sợ ngươi trả thù, giữ ngươi tại đây, chính là muốn nói với ngươi một tiếng, về sau ngàn vạn đừng có ý đồ gì với Diệp Tiểu Mộc, gặp được hắn phải tránh đi, nhớ kỹ đó! Mau cút!"

Mộng Trạch Vũ nhanh chóng biến mất.

Bích Thanh nhíu mày nói: "Ngươi làm vậy cũng không ổn lắm, nếu hắn muốn trưởng thành, sóng gió có chút nguy hiểm gì đó phải để tự hắn trải qua, chúng ta không thể quá chiếu cố hắn, bằng không sẽ không nên thân."

"Ta biết, những đạo lý to lớn ta đều biết, trước khi tới lão Quách cố ý dặn dò ta, muốn ta nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ tuyệt không thể ra tay." Tiểu Mã cười hắc hắc,"Lần này cũng chính là lần đầu tiên hắn hành động, ta thật sự không yên tâm mới theo tới, nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy, ta cũng coi như yên tâm, còn không để tự hắn đi lăn lộn hay sao."

"Mười sáu năm, đến hài tử của Thiếu Dương cũng lớn như vậy."

Bích Thanh cảm khái lên, đột nhiên hừ một tiếng nói: "Nữ cảnh sát kia có gì tốt chứ, không phải ngực hơi bự chút sao, Thiếu Dương cư nhiên sinh hài tử cùng ả! Thật là bị sắc mê hoặc!"

Tiểu Mã biết cô đang nổi cơn ghen, ở bên cạnh cười trộm không dám nói lời nào.

"Thiếu Dương vẫn luôn không có manh mối sao?"

"Mấy năm nay không có, thời trẻ có nhận được một phong thơ..."
Bình Luận (0)
Comment