Chương 3183: Thiếu Dương Xuất Quan (2)
Chương 3183: Thiếu Dương Xuất Quan (2)Chương 3183: Thiếu Dương Xuất Quan (2)
"Cái này ta biết." Bích Thanh cắt ngang lời hắn nói,"Ta từng đi tìm Lão Quách, lúc sau ta liền tìm kiếm địa phương để tu luyện, cũng là chờ hắn trở về, lỡ như Quỷ Vương không chết, ta cũng có thể giúp hắn chút sức lực, vừa lúc nơi này cất dấu Bạch Liên pháp trận, rất thích hợp với ta, ta cứ luôn ở tại chỗ này, không ngờ được pháp trận quá mức cường đại, ta hóa thân đi vào tu luyện, hiệu quả là rất tốt, nhưng người cũng bắt đầu ngủ say, nếu không phải hôm nay bọn họ gây náo loạn ở bên trong như vậy, còn lấy pháp khí đi, ta vẫn còn chưa tỉnh đâu."
Nói đến đây cô tạm dừng một chút, hỏi Tiểu Mã: "Các ngươi đều sống tốt chứ?"
"Vẫn như vậy, đều lánh xa giang hồ." Tiểu Mã duỗi cái eo mỏi,"Nếu không phải vì nhãi ranh này, ta sẽ không chạy xa như vậy đâu. Đúng rồi Bích Thanh, hay là ngươi theo chúng ta trở về đi?"
"Đi đâu?"
"Đi Thạch Thành a, tất cả mọi người đều ở bên đó, hoặc là đi Xuân Thành, Lão Quách hiện tại đang ở đó."
Bích Thanh lắc đầu,"Ta còn phải tiếp tục tìm một chỗ để tu luyện, ta chờ Thiếu Dương trở về."
"Ai biết khi nào hắn trở về."
"Ta tin tưởng, sẽ không chờ lâu lắm."
Bích Thanh nhìn nơi xa, từ từ nói.
Sau một lúc lâu, cô quay đầu nói với Tiểu Mã nói: "Đúng rồi, Tiểu Mộc bắt được bộ thẻ tre kia, là Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, ta có khẩu quyết, ngươi tìm cơ hội nói cho hắn biết."
"Vậy được, ta trở về sẽ nói với Lão Quách, truyền thụ cho hắn, nhưng mà cái tên này nghe sao thấy tà hồ quá?"
"Đây là pháp khí bên người của Lục Áp đạo nhân, khi chư thần chỉ chiến, dùng nó giết chết không ít thần minh, một món pháp khí thập phần hung tàn." Cô đem khẩu quyết cùng lưu trình thi pháp nói với Tiểu Mã, lập tức thả người bay đi.
"Uy, ngươi đi rồi biết đi đâu tìm ngươi a!"
"Ta sẽ đi tìm các ngươi!"
Tiểu Mã nhún vai, đứng một hồi ở dưới chân núi, ác bá làm người chán ghét nhất trong pháp thuật giới cũng rời khỏi nơi đây. Thời gian vẫn luôn chảy xuôi.
Mười mấy năm a, cảnh còn người mất.
Lúc trước phồn hoa thành thị, hiện giờ nơi nơi đều là phế tích, nhìn thấy khiến người đau lòng.
Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu nắm tay đi qua phế tích, dọc theo đường đi gặp phải vô số oan hồn chết thảm, đều siêu độ bọn họ, cũng từ miệng bọn họ mà biết được đã phát sinh thảm kịch.
Đây là năm 1938. cuộc chiến tranh trứ danh kia đã bắt đầu rồi, tuy rằng còn chưa toàn diện khai chiến, nhưng ba tỉnh miền Đông Bắc đã đánh túi bụi, trăm họ lầm than.
Vương bát đản tương lai có thể sống đến hơn một trăm tuổi kia hiện tại vì bảo tồn thực lực chưa phóng một thương một pháo, đi đến chỗ nào dân chúng tất cả đều là mắng hắn, nhưng mà Diệp Thiếu Dương biết, chỉ không lâu mấy năm sau, việc làm kinh thiên động địa của hắn sẽ hoàn toàn tẩy trắng cho hắn, vài thập niên sau, vương bát đản này liền thành anh hùng.
Lịch sử vốn chính là tiểu cô nương nghe lời, toàn phải xem người tô điểm cho cô yêu thích cùng cảm hứng ra sao.
Sau khi ra khỏi thành, Diệp Thiếu Dương vốn định mướn một chiếc xe ngựa, cùng Tiểu Cửu cùng đi Thạch Thành tìm kiếm Thúy Vân, đầu năm nay binh hoang mã loạn, hắn thực không yên tâm vị tỷ tỷ này, thời đại này cũng không có điện thoại, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Đồ ăn thì không cần lo, tuy rằng Diệp Thiếu Dương thật sự không có tiền, nhưng Tiểu Cửu có thể hái được trong núi không ít quả dại, vì thế hai người màn trời chiếu đất, ban ngày vì tránh cho kinh thế hãi tục, đều tìm địa phương ở trong núi mà ngủ, buổi tối Tiểu Cửu cõng Diệp Thiếu Dương, xuyên qua sơn dã, một đường đi tới thành Bắc Kinh, tình huống đã tốt hơn nhiều rồi, lúc này đã có xe lửa, hai người vì thế mua vé xe đi Thạch Thành, ngồi trên xe lửa kiểu hơi nước cổ xưa nhất nam hạ đi Thạch Thành.
Buổi tối, ở giường nằm đơn trong xe lửa, Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa lấy ra Sơn Hải Ấn, thử tác pháp, lại một lần thất bại không hề ngoài dự đoán.
Ngoại tầng của Sơn Hải Ấn, giống như là mạng nhện, dính một tầng lực phong ấn kỳ quái, chặt chẽ bao lại Sơn Hải Ấn, với thực lực của Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu, cư nhiên vô pháp công phá.
Hồi tưởng một tuần trước, hai người rốt cuộc quyết định muốn lao ra, cùng Vô Cực Quỷ Vương chính diện đánh một hồi, ít nhất cũng nghĩ cách đào †tẩu. kết auả thời điểm ra tới hoàn toàn không nhí sức hơn nữa Sơn Hải Ấn được để sẵn ở trong một sơn động, sau khi hai người ra tới, đừng nói Vô Cực Quỷ Vương, một tà vật cũng chưa nhìn thấy.
Lập tức tự do, hai người đều có chút không quen, sau đó khi có ý đồ mở ra Sơn Hải Ấn, mới phát hiện nó bị phong ấn.
Phong ấn cường đại như thế, nhất định là Vô Cực Quỷ Vương tự mình bố trí.
"Ta cứ cảm thấy, đây là âm mưu của Vô Cực Quỷ Vương." Trong xe, Tiểu Cửu tiến đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói,"Chúng ta trốn ở bên trong mười mấy năm rồi, khả năng hắn cũng là chờ đủ rồi, cố ý thả chúng ta ra, vì thế bố trí phong ấn chỉ có thể ra không thể vào, như vậy chúng ta tuy rằng người thì đã ra, nhưng lại không thể dùng Sơn Hải Ấn, vẫn là không đi được."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, suy tư.
"Mục đích của hắn, chính là ép hỏi ta pháp môn mở ra Sơn Hải Ấn, nếu đã dẫn ta ra, vì sao không tới gặp ta nhỉ?"
"Hắn không nóng nảy tới gặp huynh a, bởi vì, huynh nhất định sẽ đi tìm hắn."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ xong liền hiểu rõ, rốt cuộc chính mình cũng muốn trở về, Sơn Hải Ấn ở trong tay lại không dùng được, chính mình tuyệt đối không cam tâm, như vậy con đường duy nhất có thể đi chính là đi tìm Vô Cực Quỷ Vương, nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương cũng hết hy vọng đối với chuyện cởi bỏ phong ấn—— Vô Cực Quỷ Vương nếu dám Sơn Hải Ấn giao vào tay mình, đã chứng minh hắn có sự tự tin tuyệt đối, chính mình không có khả năng có cách mở ra phong ấn.
Đang bày trò gì vậy.
"Cũng không biết tên tiện nhân khốn nạn đó đang ở đâu." Nhớ tới Vô Cực Quỷ Vương, Diệp Thiếu Dương cũng không tìm được tính từ nào để miêu tả phẫn nộ đối với hắn, mười sáu năm a, uất nghẹn mất mẹ nó mười sáu năm, tuy rằng mình không già không chết, nhưng bị nhốt ở trong Sơn Hải Ấn, đến nửa cái giò heo kho hay gà nướng cũng chưa ăn a. Nỗi thù lớn bao nhiêu a.
Nhớ tới mười sáu năm khổ bức này, Diệp Thiếu Dương nhịn không được cái mũi cay cay, duỗi tay lau lau nước mắt.
"Thiếu Dương, đừng quá buồn lòng, sẽ luôn có cách mà."
"Không phải... Ta chỉ có một nguyện vọng mãnh liệt."
Tiểu Cửu nắm đôi tay hắn, an ủi: "Là phải đối phó với Quỷ Vương sao, không sao hết, chúng ta từ từ tìm hắn, dù sao đi nơi nào ta cũng sẽ đi cùng "Ặc... Đây là chuyện tất yếu, nhưng mà trước mắt nguyện vọng lớn nhất chính là kiếm gì ngon ngon để ăn, mười mấy năm không ăn được đồ ngon, một đường đi tới đây lại không có tiền, chỉ ăn toàn quả dại các thứ, tốt xấu gì ta cũng là nhân loại đứng đầu chuỗi thực vật a." Diệp Thiếu Dương rơi lệ đầy mặt.
Tiểu Cửu hơi đỏ mặt,"Chuyện này a, huynh không nói sớm a, ta đã đắc đạo, đã sớm không khai trai, ta cho rằng huynh cũng ăn quen rồi..."
"Ta ta ta là động vật ăn thịt." Diệp Thiếu Dương cũng thật ngượng ngùng,"Có nói muội cũng không có tiền a, nói với muội cũng vô dụng."
Tiểu Cửu cười nói: "Muốn có tiền cũng dễ mà, huynh chờ a."
Ngay sau đó chỉnh sửa quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô ấy sẽ không đi ăn cướp chứ?
Diệp Thiếu Dương tò mò mà cùng đi ra, thấy Tiểu Cửu lập tức đi đến ghế ngồi cứng (trong quá khứ ghế ngồi cứng kỳ thật chính là giường lớn chung), tìm kiếm ở trong đám người, đột nhiên nhìn chằm chằm một anh chàng ăn mặc bảnh bao, mặc áo sơ mi trắng, vươn tay về phía hắn.