Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3179 - Chương 3185: Đại Náo Phong Đô Thành (1)

Chương 3185: Đại Náo Phong Đô Thành (1) Chương 3185: Đại Náo Phong Đô Thành (1)Chương 3185: Đại Náo Phong Đô Thành (1)

"Không đâu. Vô Cực Quỷ Vương nơi này cũng không biết Vô Cực Quỷ Vương trong thế giới của chúng ta đã tới, nếu không với tính cách của hắn, nhất định sẽ không để hắn ta sống yên ổn, hơn nữa muội ngẫm đi, Vô Cực Quỷ Vương của chúng ta —— nghe rối quá, gọi hắn là số 1 đi, Quỷ Vương nơi này chúng ta kêu là số 2, số 1 với số 2 thực lực là như nhau, nhưng số 2 ở chỗ này có được Thái Âm Sơn, số 1 đơn độc một mình tất nhiên không phải đối thủ, cho dù hắn muốn cải tạo thế giới này, hắn cũng không có biện pháp làm được, bởi vì đến chính mình hắn còn đánh không lại, còn không thống nhất được Quỷ Vực, cho nên, hắn cần phải trở lại chính thời đại kia của chúng ta, mới có thể tiếp tục sự nghiệp gian khổ hắc ám kia của hắn, muội có hiểu không a?"

Tiểu Cửu gật gật đầu,"Cũng hiểu hiểu."

Trầm ngâm sau một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Thế giới này, còn có một ta khác..."

"Vậy thì có quan hệ gì, thời đại này muội còn bị phong ấn, muội cũng không gặp được cô ấy đâu."

"Đúng vậy, tốt nhất là đừng gặp, à Dương Dương huynh nói xem, có hay khi nào người xuyên qua sau khi trở về, sẽ thay đổi vận mệnh quá khứ của chính mình?"

"Thật là có một người, Thanh Ngưu tổ sư Lý Hạo Nhiên, anh chàng đó quá mạnh mẽ, giết chết chính mình của thế giới này."

Tiểu Cửu cũng cảm khái nói: "Thanh Ngưu thật lợi hại, đáng tiếc hơn phân nửa thời gian hắn đều là đối đầu cùng huynh."

"Không, khi đó ta không có tư cách làm đối thủ của hắn, đối thủ duy nhất của hắn chính là Đạo Phong, người khác chưa đủ tư cách."

Nhắc tới tên Đạo Phong, hai người đều trầm mặc.

Đã lâu không được gặp hắn a, lúc trước hắn một mình lao ra, lúc sau cũng không biết đi đâu, hoàn toàn bặt vô âm tín, Tiểu Cửu thấu hiểu nhân tình mà xoa xoa đầu Diệp Thiếu Dương, an ủi: "Huynh yên tâm đi, hắn chính là Đạo Phong, hắn sẽ không có việc gì."

"Ta chưa bao giờ lo lắng hắn có việc gì a, với thực lực của hắn, cho dù là Quỷ Vương sợ cũng không giữ được hắn." Diệp Thiếu Dương cười khổ nhún vai,"Ta chỉ nhớ hắn."

Xe lửa chạy đến Thạch Thành, sau khi hai người xuống xe, mấy chồn tỉnh gì đó tất cả đều chủ động đi theo, muốn nghe theo Tiểu Cửu phân phó. Đối với loại yêu tỉnh cấp thấp này, Tiểu Cửu vốn dĩ cũng không hứng thú phản ứng, nhưng mà suy nghĩ lại, hiện giờ cô cùng Thiếu Dương hai người đơn độc ở chỗ này, muốn làm gì cũng không có người sai sử, thực không tiện, vì thế hợp nhất mấy người kia lại, hỏi thân phận bọn họ, một kẻ là chồn tỉnh, một kẻ là nhím tỉnh, một kẻ là miêu yêu, trong đó miêu yêu là một muội tử.

Ba kẻ này thực lực còn tạm, Tiểu Cửu lưu lại dùng, những người còn lại đều trục xuất đi.

Còn lại ba người, Tiểu Cửu hỏi bọn hắn tên gọi là gì, ba người đều đặt tên nhân loại cho mình, kết quả quá khó đọc, Diệp Thiếu Dương nhịn không được xen mồm nói: "Người ở thời đại này, đặt tên thật phiền toái, quyết định sửa tên cho ba người các ngươi vậy."

Tiểu Cửu đã nói qua cho bọn hắn, người này là phu quân của mình, là đạo sĩ. Tuy rằng ba người nội tâm đều cảm thấy quái dị đối với tổ hợp đạo sĩ cùng nữ yêu bọn họ, nhưng thân phận Cửu Vĩ Thiên Hồ của Tiểu Cửu là không cần hoài nghi, vì thế cũng xem Diệp Thiếu Dương trở thành một nửa chủ nhân của mình, nghe hắn nói muốn đặt tên cho mình, ba người đều tỏ vẻ ra chờ mong.

"Gọi là gì đây? Như vậy đi, tên đơn giản nhất, ngươi tên Trương Tam, ngươi tên Lý Tứ, ngươi tên Vương Nhị mặt rỗ, thấy thế nào?"

Ba người hóa đá, muội tử miêu yêu bị gọi tên là "Vương Nhị mặt rỗ" ủy khuất đến muốn khóc,"Cái này, chủ nhân, người ta không bị mặt rỗ a..."

"Vậy kêu Vương Ngũ đi, dù sao chỉ là một danh hiệu, các ngươi nhớ kỹ là được, các ngươi ra bên ngoài dùng tên gì cũng được."

Ba người đành phải nhận lời.

Tiểu Cửu truyền một bộ yêu tỉnh tu luyện pháp môn cho bọn hắn, ba người dị thường kích động, lại lần nữa biểu đạt lòng trung thành đối với Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu kêu Trương Tam (chồn tỉnh) cùng Lý Tứ (nhím tỉnh) đi dò thám khắp nơi, tìm hiểu hướng đi của Pháp Thuật Giới, đặc biệt là gần mười năm nay có tổ chức mới hoặc là pháp sư đủ cường đại quật khởi hay không, rồi về báo cáo, sau đó để miêu yêu ở lại bên cạnh làm người hầu.

Miêu yêu thực ngoan, thời điểm đi đường đều cách xa bọn họ một khoảng cách, tránh nghe được bọn họ nói chuyện, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu cùng nhau đi tới tửu lầu ngày trước Thúy Vân mở, phát hiện tửu lầu đã đóng cửa, vì thế đi tới nhà Thúy Vân.

Mấy năm đầu mới đến thế giới này, hắn cùng Tiểu Cửu có hơn phân nửa thời aian chính là sống ở trona nhà Thúv Vân: đây cefñno là nhà a bon họ. Mười năm không tới, hiện giờ thăm lại chốn xưa, hai người trong lòng đều có cảm khái nói không nên lời, dọc theo đường đi mười ngón tay đan vào nhau, cùng đi tới cửa trước tòa nhà.

Phòng ốc thực cũ nát, không khóa mà buộc lại từ bên trong, điều này cho Diệp Thiếu Dương hy vọng, dùng sức gõ cửa, nhưng bên trong không ai trả lời, nhà cách vách lại mở cửa ra, một lão thái thái hồ nghi mà nhìn bọn họ,"Các ngươi tìm ai?"

"Thúy Vân a. Ngài là Trương lão thái phải không, ta là Thiếu Dương a."

"Chào Trương nãi nãi!" Tiểu Cửu ngọt ngào mà kêu một tiếng. Lúc trước khi sống ở chỗ này, trong mắt của hàng xóm bên trái, cô chính là một vừa tiểu tức phụ ngoan ngoãn lại xinh đẹp.

Trương lão thái phân biệt nửa ngày, cả kinh nói: "Đúng là các ngươi, nhưng các ngươi... cũng mười năm không gặp rồi, các ngươi sao còn trẻ trung như vậy?"

"À, bảo dưỡng tốt đó mà."

"gì?"

"À không có việc gì không có việc gì, lão nhân gia thân thể còn khỏe đi?" Lúc trước khi làm hàng xóm, Trương lão thái cũng chưa tới 60 tuổi, là người hào sảng, giọng nói rất lớn, hiện giờ vừa gầy vừa già đi, thành một lão thái thái lưng còng.

Thật là năm tháng như đao bay a.

"Đúng rồi Trương nãi nãi, tỷ của ta đâu?" Cùng Trương lão thái hàn huyên vài câu, Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Cô ấy ở trong phòng, ngày trước sinh bệnh, mời đại phu, cũng bốc thuốc, chỉ là không tiện đi lại, mỗi ngày đều nằm ở trong phòng, ăn cơm mới đi ra ngoài. Ta cũng mấy ngày không gặp cô ấy, hơi không yên tâm, gõ cửa cô ấy cũng không để ý tới ta, ta đã nhiều tuổi rồi, không mở ra được cửa này..."

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống một chút, dùng sức một cước đá văng cửa nhà, chạy như bay đi vào, thằng đến phòng ngủ Thúy Vân.

Phòng đang kéo rèm, bên trong tràn ngập một cỗ hương vị khó chịu.

Diệp Thiếu Dương đi qua nhìn thấy trên giường có một người đang nằm, trùm mền, bên ngoài chỉ lộ ra một mớ tóc rối bời.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây ngẩn cả người, đột nhiên hơi không dám mở mền ra, nhưng vẫn là đi tới xốc lên. Nhưng mà sắc mặt vàng như sáp, nằm ở trên giường một chút sinh khí cũng không có.

"Tỷ, tỷ?" Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng vỗ bả vai cô kêu lên.

"Ai?" Thúy Vân cuối cùng yếu ớt mà mở mắt, ánh mắt vẩn đục đánh giá Diệp Thiếu Dương.

Cô ấy quá tiều tụy, khiến Diệp Thiếu Dương nhìn mà đau lòng. Kỳ thật tuổi cô cũng không lớn, cũng hơn bốn mươi, nhưng nhìn qua lại giống như rất già rồi.

"Đệ a, Thiếu Dương."

Thúy Vân mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá hắn,"Thật là đệ... Thiếu Dương, ta đã chờ được đệ!"

Thúy Vân giãy giụa muốn ngồi dậy, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đỡ cô lên.

"Cửu Nhi đâu?"

"Muội ở đây, tỷ tỷ, tỷ thế nào?" Tiểu Cửu cũng đi tới, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của cô, đôi mắt lập tức liền đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment