Chương 3186: Đại Náo Phong Đô Thành (2)
Chương 3186: Đại Náo Phong Đô Thành (2)Chương 3186: Đại Náo Phong Đô Thành (2)
"Cả hai đệ đều không có việc gì, đều khỏe mạnh... Thật tốt quá. Ta cũng không có việc gì, nhìn thấy mọi người, bệnh ta đã khỏe một nửa. Cửu Nhi muội đi chuẩn bị nước cho tỷ, để tỷ rửa mặt."
Tiểu Cửu đi tới giếng nước lấy một chậu nước, tìm khăn lông, nhúng nước cho cô lau mặt, lại nhẹ nhàng chải tóc cho cô, nhìn Thúy Vân lúc này mới đỡ hơn một chút.
"Trong nhà có gạo không, để muội đi nấu chút cháo cho tỷ ăn."
Thúy Vân gật gật đầu,"Còn có chút hạt kê, ở chỗ cũ, nồi chén thau chậu cũng đều ở chỗ cũ."
Tiểu Cửu lúc trước thường xuyên giúp Thúy Vân nấu cơm, dù đã lâu nhưng ký ức vẫn còn, nhẹ nhàng đi nấu cháo, để Diệp Thiếu Dương nói chuyện với Thúy Vân.
Thúy Vân kéo tay Diệp Thiếu Dương, quan sát kỹ lưỡng hắn, cười cười.
"Ta... biết đệ sẽ trở về, đệ sẽ không quên tỷ tỷ này. Mấy năm nay binh hoang mã loạn, tửu lầu đóng cửa, cũng may có tiền của đệ ở chỗ ta, ta thật sự không cách nào sống được, mới đi đổi một xâu, cũng may đệ cũng cưới tức phụ rồi, bằng không tỷ tỷ thật có lỗi với đệ... Bọn họ đều nói quỷ tử sẽ đánh tới nơi này, rất nhiều người đầu đi về phía nam rồi, trừ Trương lão thái không đi, hàng xóm xung quanh đều đi rồi. Ta không dám đi, ta sợ đệ trở lại sẽ không tìm thấy ta..."
"Tỷ, đừng nói nữa, lúc trước đệ không trở về được, bằng không đã sớm tới đây, đệ cũng rất nhớ tỷ." Diệp Thiếu Dương hốc mắt đã có nước mắt.
"Tỷ, tỷ bị bệnh gì?"
"Không có việc gì, bệnh vặt thôi, ăn một chút sẽ khỏe." Thúy Vân không muốn nói chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện hỏi lại. Một lát sau, Tiểu Cửu nấu xong cháo mang vào, đút cho Thúy Vân ăn một chén, Thúy Vân dần dần khôi phục tinh thần, cũng có thể xuống đất, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thế cũng thoáng yên tâm.
Ba người đoàn tụ một nhà, nghiễm nhiên có cảm giác người một nhà, cảm giác hoà thuận vui vẻ này đã trở lại.
Buổi tối, Tiểu Cửu kêu miêu yêu đi tửu lầu đặt một bàn đồ ăn đưa tới, lại đi tìm đại phu, Thúy Vân kiên quyết không cho xem bệnh, luôn tỏ vẻ mình không có việc gì, còn cố gượng cùng Tiểu Cửu dọn dẹp phòng.
Diệp Thiếu Dương không hề kiên trì, nghĩ đợi vài ngày sẽ từ từ khuyên nhủ cô, sau đó lại đi tìm một đại phu giỏi lại đây xem bệnh cho cô.
Ba người ở bên nhau hoà thuận vui vẻ hai ngày, giữa trưa ngày thứ ba, Thúy Vân tinh thần đặc biệt tốt, thu xếp làm mấy món sở trường cho Diệp Thiếu Dương ăn, sau đó tự mình rót rượu cho hắn, có chút tiếc nuối mà thở dài: "Đáng tiếc gần nhất thế đạo không ổn, đến bán đồ ăn cũng thiếu thốn, ta tìm hai con phố cũng không tìm được cá chép, đành phải dùng cá trích tạm thay thế."
Sở trường nhất của cô chính là cá chua Tây Hồ, Diệp Thiếu Dương cũng thích ăn món này nhất.
"Được vậy là tốt rồi, chờ tỷ tỷ hết bệnh, tương lai có rất nhiều thời gian để làm."
Thúy Vân cười cười, hỏi hắn: "Lúc trước khi bọn đệ ra đi, nói là muốn tìm biện pháp trở về thế giới kia của đệ, vậy đệ rốt cuộc có trở về hay không?"
"Chuyện này... Có trở về, bọn đệ là cố ý tới thăm tỷ, sống với tỷ thêm một khoảng thời gian."
"Vậy thì tốt. Dù sao thì bọn đệ cũng không phải người của thế giới này."
Thúy Vân rót rượu gắp đồ ăn cho hắn, thừa dịp Tiểu Cửu vào nhà bếp hâm đồ ăn, lặng lẽ hỏi Diệp Thiếu Dương: "Ta nghe đệ nói, lúc trước còn có cả thê tử của đệ cùng tới, đệ tìm được cô ấy chưa?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
"Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được cô ấy, tỷ không có học thức, nhưng cũng biết đạo lý giàu không bỏ vợ, rốt cuộc đó là thê tử kết tóc đệ."
"Đệ nhất định sẽ tìm được cô ấy!" Diệp Thiếu Dương bảo đảm.
Thúy Vân cười, ngay sau đó tiến đến hắn bên tai, hỏi: "Vậy nếu đệ tìm được cô ấy, Cửu Nhi làm sao bây giờ?"
"Chuyện này..."
"Nghe tỷ, tức phụ đệ làm bà lớn, Cửu Nhi làm bà nhỏ, Cửu Nhi nghe lời, cô ấy sẽ nguyện ý."
Diệp Thiếu Dương cười khóc.
"Tỷ, trăm năm sau không giống như hiện tại, nam nhân chỉ có thể cưới một người."
"Đây là quy củ của ai định ra, từ xưa đến nay nam nhân chính là tam thê tứ thiếp, chỉ cần thê thiếp hòa thuận, không có gì không tốt a." Thúy Vân căm giận. Cô là người thời đại cũ, từ nhỏ đã bị tẩy não tông quan điểm này, Diệp Thiếu Dương có thể lý giải, cũng biết không thuyết phục được cô, chỉ có thể đổi đề tài, gọi Thúy Vân cùng nhau ăn cơm.
Cơm nước xong, Thúy Vân muốn dọn dẹp, Tiểu Cửu cảm thấy cô rốt cuộc đang mang bệnh, kiên quyết không cho, đưa Thúy Vân vào phòng ngủ. Thúy Vân lại không cho bọn họ đi, để bọn họ ngồi ở mép giường, tay nắm bàn tay của cả hai người bọn họ, rất cảm khái mà nói: "Ta đời này cũng không có thân nhân gì, chỉ có hai người bọn đệ, ta hy vọng bọn đệ có thể sống tốt, nhất định phải sống tốt..."
Diệp Thiếu Dương nghe ra giọng nói cô có chỗ không đúng, hỏi: "Tỷ, có phải tỷ có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Đầu tốt, ta cũng thực vừa lòng."
Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Cửu đi ra ngoài, kêu cô đi tìm cái đại phu tới, còn mình trực ở bên cạnh Thúy Vân.
Thúy Vân nằm ở trên giường, nắm tay hắn, mỉm cười nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Thiếu Dương, trước kia ta từng nói với đệ, đời này quyết định duy nhất ta làm vì chính mình, chính là đi theo đệ, ta một chút cũng không hối hận, cả đời này ta sống quá tốt, rất phong phú, ta được làm điều mình thích, nếu không có đệ cổ vũ, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ. Thiếu Dương, cảm ơn đệ."
"Chuyện này... Tỷ đột nhiên nói chuyện này để làm gì, chuyện có gì đâu, lại nói tỷ mới bao nhiêu tuổi a, còn chưa đi hết nửa đời người đâu, còn có rất nhiều phúc chưa được hưởng."
Thúy Vân cười nói: "Nửa đời người này của tỷ, so với cả đời của rất nhiều người đều phong phú, đáng giá hơn."
Tiếp theo cô lại dặn dò Diệp Thiếu Dương rất nhiều, có đại sự, cũng có việc nhỏ như hạt mè vỏ tỏi, sau khi nói xong, cô nghĩ nghĩ, tựa hồ nên nói đều nói hết, vì thế duỗi tay nhéo một chút khuôn mặt Diệp Thiếu Dương, nói: "Được rồi, tỷ uống vào chút rượu, hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát. Đệ đi đi."
Diệp Thiếu Dương không tiện nói cái gì nữa, vì thế đặt cô nằm ngủ, sau khi ra ngoài, lại không yên tâm, đi ra cửa tìm Tiểu Cửu, vừa đến đầu ngõ liền gặp được Tiểu Cửu dẫn theo một lão tiên sinh lại đây.
"Thật vất vả mới tìm được vị lão tiên sinh này, Thúy Vân tỷ thế nào?" Tiểu Cửu gặp mặt nói.
"Về nhà nói tiếp."
Lão tiên sinh chống quải trượng, đi rất chậm, Diệp Thiếu Dương không nhà, vọt vào Thúy Vân phòng ngủ, sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương liền biết đã chậm rồi.
Hắn cảm nhận được quỷ khí nhàn nhạt chậm rãi tan đi ở trong phòng.
Đây là tình huống sẽ xuất hiện sau khi người chết, quỷ hồn rời đi, sẽ ở trong không gian bế tắc phóng xuất ra một chút quỷ khí mỏng manh, người thường —— thậm chí tuyệt đại đa số pháp thuật đều không phát hiện được, Diệp Thiếu Dương là thượng tiên, tự nhiên không tránh khỏi cảm giác của hắn.
Hắn vọt tới bên người Thúy Vân, vừa thấy sắc mặt cô, hai đầu gối lập tức liền mềm.
Thúy Vân đã chết.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ đâu rồi!"
Diệp Thiếu Dương một hơi lao ra cửa, leo lên trên sân thượng tầng cao nhất, nhìn xung quanh mọi nơi, lại tìm không thấy hồn phách Thúy Vân.
Đi Âm ty sao?
Hắn lập tức nhảy vào trong viện, kéo Tiểu Cửu lên, muốn đi Âm ty tìm kiếm Thúy Vân. Hồn phách cô ấy nếu như đi Âm ty, hiện tại cũng nhất định còn đang trên đường xuống Hoàng Tuyền, nếu đi tìm nhất định sẽ tìm được.