Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3184 - Chương 3190: Đưa Tiễn (2)

Chương 3190: Đưa tiễn (2) Chương 3190: Đưa tiễn (2)Chương 3190: Đưa tiễn (2)

"Nhiều người quá a, lần trước tới lại không phát hiện ra." Diệp Thiếu Dương lầm bầm lầu bầu.

"Đang lúc loạn thế, nhân gian mỗi ngày đều có người chết, nhân thủ của Thiên Tử Điện đã không đủ, gần đây đã điều tới rất nhiều người, thật không biết loạn thế này còn tiếp tục bao lâu nữa, đúng rồi ngươi biết mà nhỉ."

Không chờ Diệp Thiếu Dương trả lời, hắn vội vàng xua tay nói: "Ngươi đừng nói, đối với sự tình tương lai, ngươi một chút cũng đừng nói."

"Nhưng trước kia ngươi không phải cứ hỏi ta tương lai tức phụ của ngươi là ai."

"Khụ khụ, đây là chuyện cá nhân, ta chỉ là tò mò mà thôi, ta cũng không bắt ngươi nhất định phải nói a."

Diệp Thiếu Dương khinh bỉ nhìn hắn một cái,"Thôi đi, nếu không phải ta giữ kín như bưng, đã sớm bị ngươi dụ dỗ nói ra rồi."

Đứng ở ven đường đợi một hồi, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái thấy được Thúy Vân ở trong đám người, lập tức kêu một tiếng tỷ.

Thúy Vân vốn dĩ kẹp ở trong đám người, lang thang không có mục tiêu mà đi về phía trước, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, rõ ràng sửng sốt một chút, đôi mắt lập tức liền sáng,"Thiếu Dương, sao đệ lại ở chỗ này!"

Tiêu Dật Vân kêu quỷ sai đang áp giải cô, hỏi: "Phán như thế nào?"

Quỷ sai kia mở ra công văn, tìm tên của cô rồi nhìn xuống, nói: "Cả đời bình phàm, còn thiếu nợ người, thường làm việc thiện, là làm việc thiện vì tam thế, công đức tích lũy, có thể đi Âm Dương Ty, giờ Thân canh ba luân hồi nhân gian, đầu thai vào gia đình trí thức, hưởng tam đẳng phúc báo..."

"Giờ Thân canh ba..." Tiêu Dật Vân nhíu mày, nói với Diệp Thiếu Dương nói,"Vậy cũng không còn bao nhiêu thời gian, ngươi dù sao cũng phải chừa cho cô ấy chút thời gian lên Vọng Hướng Đài chứ."

Chuyện đầu thai chính là tuyệt đối không thể chậm trễ, ngươi không thể để người ta sản phụ bụng to cứ luôn ở trên giường bệnh gào khan mà không sinh được?

Diệp Thiếu Dương còn chưa nói gì, chỉ thấy Thúy Vân nói cái vạn phú với Tiêu Dật Vân, nói: "Trưởng quan tại thượng, bề tôi sẽ không lên Vọng Hướng Đài gì gì đó, để bề tôi cùng bọn họ nói chuyện là được."

Tiêu Dật Vân nói: "Ngươi không đi lên nhìn xem thân nhân gì đó, đời này chỉ còn có cd hôi lúc này thôi" "Bề tôi không có thân nhân, thân nhân duy nhất chính là hai người bọn họ."

Tiêu Dật Vân nhún nhún vai, nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương,"Còn chờ cái gì."

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu đi tới.

"Tỷ, tỷ bị bệnh gì, vì sao lúc trước không đi trị liệu a!" Diệp Thiếu Dương vừa thấy cô, nhịn không được bắt đầu chất vấn.

Thúy Vân cười nói: "Bệnh nào chẳng phải chết, bệnh của ta, làm kiểu gì cũng không trị hết, vốn dĩ chính là chờ chết, ông trời thương ta, trước khi chết có thể gặp lại bọn đệ một lần, lại đích thân làm một bữa cơm cho đệ ăn, ta có cái gì không thỏa mãn."

Cô bước tới trước, sờ sờ mặt Diệp Thiếu Dương, lại nhìn Tiểu Cửu, nói: "Hai đứa sống tốt, ta đầu thai chuyển thế vài thập niên, sớm muộn gì cũng có thể tới thời đại kia của mọi người, đến lúc đó không chừng sẽ còn gặp lại."

Diệp Thiếu Dương tâm trạng chùng xuống, không biết nói cái gì cho tốt.

"Đúng rồi Thiếu Dương, những thỏi vàng đó ta giấu ở phía dưới đệm chăn, vốn dĩ nghĩ khi đệ dọn dẹp thi thể ta sẽ có thể nhìn thấy, giờ đã gặp mặt, tiện thể nói cho đệ biết, còn có khế ước nhà, ta đặt ở phía dưới tượng Táo vương gia, nếu hai người đi rồi, tất nhiên không dùng được, nếu là một chốc một lát không đi được, ít nhất cũng có chỗ để dừng chân..."

"Tỷ, sắp phải đi rồi, đừng nói mấy việc nhỏ này, nói chuyện khác đi."

Thúy Vân suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Diệp Thiếu Dương cũng moi hết cõi lòng, nhưng không thể nghĩ ra có thể nói cái gì, những lời tạm biệt cũng đã nói xong, nếu còn muốn nói, đó chính là mấy chuyện vụn vặt hằng ngày, kỳ thật nói mấy thập niên cũng không ngại nhiều, nhưng sắp chia tay, lại cũng không có gì đặc biệt muốn nói.

"Đệ lại đây, chính là muốn tiễn tỷ một đoạn đường. Đệ đưa tỷ đi."

Tiêu Dật Vân cũng nói: "Sắp đến giờ rồi, nên lên đường."

Vì thế Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu đưa Thúy Vân đi.

"Đúng rồi Thiếu Dương, hôm nào đệ gặp Mao đạo trưởng cùng Vân Nhi, nhớ nói với bọn họ một tiếng, ta không đợi được gặp mặt bọn họ để từ biệt rồi. Sau khi đệ đi, bọn họ tới đi tìm ta một lần, à đúng rồi, Mao đạo trưởng biết đệ còn ở thế giới này, hắn nói với ta, nếu đệ muốn tìm hắn hỗ trd cứ đi Hồ Nam Thiêu Dưởng thôn Tiểu Trần: đi hỏi thăm sẽ biết" Diệp Thiếu Dương ghi tạc trong lòng.

Đi tới Luân Hồi Ty ký tên, sau đó xuyên qua duyên môn đi cầu Nại Hà, ngoài cửa có quỷ sai chặn đường, kiểm tra thân phận thực hư, cũng may có Tiêu Dật Vân cùng đỉi, đi lên nói chút lời hay, lúc này mới để Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu đi vào.

Bên cầu Nại Hà, vô số người đang xếp hàng chờ qua cầu.

Rất nhiều người đang khóc —— đều là không cam lòng đối với đời trước, đối với thân nhân nhân gian không thể từ bỏ, số ít người đang cười — đây là tương đối siêu thoát, đối với đời trước tương đối vừa lòng, đối với thân nhân cũng không có gì vướng bận, nhưng số người như vậy lại rất ít.

Càng có nhiều người đang trầm mặc, bọn họ không đành lòng xa thân nhân, nhưng không thể hiện ra, giống như khi bọn họ ở nhân gian, ngây ngô ngốc nghếch, cả đời cứ bình phàm như vậy mà lắc lư lại đây.

Khi tới một khắc chết đi kia, mới khai thiên trí, mỉnh bạch tiền căn hậu quả, tuy rằng còn có kiếp sau, nhưng tất cả ký ức đều sẽ mất đi, so với đã chết hoàn toàn có cái gì khác nhau?

Còn có rất nhiều người hoặc ca hát hoặc ngâm thơ để biểu đạt cảm khái nội tâm.

Còn có đột nhiên điên khùng, thậm chí có kẻ tìm Mạnh Bà muốn thêm mấy chén canh mê hồn để làm rượu mà uống.

Còn có không ít người cùng gặp tai họa chết bất ngờ, tay cầm tay đi tới uống mê hồn canh, sau khi uống xong thì ai cũng không quen biết ai...

Chúng sinh trăm sắc thái, được thể hiện toàn diện nhất ở chỗ này.

Chỉ có Mạnh Bà một mình ngồi ở trước lều trà, trên mặt im lặng, không có bất luận biểu tình gì, tựa như đã quen hết thảy những điều này.

Có câu nói là:

Nại Hà kiều thượng đạo nại hà, thị phi bất độ Vong Xuyên hà.

Tam Sinh Thạch tiền vô đối thác, Vọng Hương đài biên hội Mạnh Bà.

"Ta đi đây!"

Thúy Vân đi tới, lần lượt ôm hai người một cái, Diệp Thiếu Dương cảm giác được tiếng thở dài khe khẽ của cô, biết lần này đi sẽ không còn được gặp lại, nhất thời kích động, giữ chặt cô, quay đầu hỏi Tiêu Dật Vân: "Có cơ hội giữ cô ấy lại hay không, ở âm ty làm tạp dịch gì đó?"

Tiêu Dật Vân suy nghĩ một chút nói: "Phán quyết đều định rồi, ngươi biết đó, không cái quy củ này, nếu cô ấy không đi đầu thai, vậy ở nhân gian gian, giờ Thân canh ba sắp tới, không thể chậm trễ."

Thúy Vân an ủi nói: "Thiếu Dương, đệ đừng khổ sở, đệ lấy một nhúm tóc cho ta."

Diệp Thiếu Dương hiểu ý, cắt một nhúm tóc cho cô, Thúy Vân suy nghĩ một chút, giao cho Tiêu Dật Vân, nói câu vạn phúc, nói: "Cầu quan nhân giúp ta thu giữ, kiếp sau sau khi chết ta, lại đến nơi này lấy."

Mang theo tóc của một người, kiếp sau đầu thai, sẽ có cơ hội gặp nhau. Cô biết mình và Diệp Thiếu Dương chênh lệch gần trăm năm, cho dù đời này đầu thai mang theo nó, cũng chưa chắc có thể gặp được (cho dù cô có thể sống đến năm 2019. cũng bảy tám chục tuổi), vì thế mới nghĩ đến đưa tóc cho Tiêu Dật Vân cất, thời điểm lại chết, khai thiên trí, lại qua đây lấy, nếu đời này chết sớm, vậy lại chờ thêm đời nữa...
Bình Luận (0)
Comment