Chương 3191: Đưa Tiễn (3)
Chương 3191: Đưa Tiễn (3)Chương 3191: Đưa Tiễn (3)
Tiêu Dật Vân đáp ứng nhận lời, cất kỹ tóc.
"Đi thôi!"
Thúy Vân xếp hàng đi đến trước lầu trà, bưng canh Mạnh bà lên, quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu liếc mắt một cái, hai người chỉ có thể chảy nước mắt phất tay với cô.
Cô uống canh Mạnh bà, đi qua cầu Nại Hà, dưới sự dẫn dắt của quỷ sai đi tới trước giếng luân hồi giống như guồng nước thật lớn bên bờ sông Vong Xuyên.
Lục đạo luân hồi, Thiên Đạo tuần hoàn.
Diệp Thiếu Dương cách một con sông, mắt thấy cô tiến vào giếng luân hồi, thở một hơi thật dài.
Tiêu Dật Vân lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ngươi là một thiên sư, nhìn quen sinh tử, lẽ ra không nên cảm hoài như vậy a."
"Ngươi thấy sinh tử càng nhiều hơn so với ta, tương lai vạn nhất ngươi phải đưa thân nhân ngươi qua sông, chẳng lẽ có thể không có cảm giác?"
Tiêu Dật Vân sửng sốt mà nói: "Ta thân là quỷ sai, không có thân nhân mà."
"Tức phụ."
"Ta cũng không có tức phụ."
"Tương lai sẽ có, cho ngươi sống những ngày đau khổ."
"Ngày đau khổ, có tức phụ vì sao lại là ngày đau khổ?" Tiêu Dật Vân vô cùng khó hiểu, quấn lấy Diệp Thiếu Dương nói cho rõ ràng, Diệp Thiếu Dương nào có tâm tình để ý đến hắn, kéo Tiểu Cửu, cùng nhau trở lại Thiên Tử Điện, Tiêu Dật Vân dẫn bọn hắn đến hậu hoa viên uống trà nói chuyện, hỏi Diệp Thiếu Dương có tính toán gì không.
"Không biết, trước tiên đi tìm Đạo Phong, ngươi có tin tức của hắn hay không?"
Tiêu Dật Vân lắc đầu,"Mà ta cũng không nghe nói nhân gian đột nhiên xuất hiện cường giả nào. Nga, có một tà vật, ở Đại Mạc Hắc Thủy thành..."
"Ta cũng nghe nói, là Quỷ Vương sao?"
"Cái này thì không biết, nhân gian hiện giờ chiến hỏa liên miên, các lộ yêu tà cũng đều lên sân khấu, âm ty khẩn trương cao độ, căn bản không thể để ý tới, nếu ngươi muốn biết, cứ tự mình đi điều tra." gian, cái gọi là Đại Mạc Hắc Thủy thành, không phải địa phương nào khác, chính là "Lâu Lan cổ quốc", trăm năm sau, nơi đó có cái tên hiện đại hoá, gọi là Lop Nor.
Đó là nơi lúc trước phong ấn Bạch Khởi, sau khi thả Bạch Khởi ra, Từ Phúc cũng tìm tới cửa... Lúc trước Sơn Hải Ấn chính là bị Từ Phúc đánh cắp ở địa phương kia.
Đây nhất định không phải là sự trùng hợp.
Diệp Thiếu Dương có thể đoán được, nếu gia hỏa ở địa phương chiếm núi làm vua kia thật sự là Vô Cực Quỷ Vương, vậy nhất định là đi tìm Sơn Hải Ấn.
"Yêu cầu ta làm cái gì sao?" Nghe xong kế hoạch của Diệp Thiếu Dương, Tiêu Dật Vân hỏi.
"Ngươi mỗi ngày đều làm việc ở âm ty, ngươi có thể làm cái gì, chờ ta đi trước xem xét, có yêu cầu ta sẽ tìm đến ngươi."
Mới vừa đưa tiễn Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương cảm xúc còn chưa bình thường trở lại, không có tâm tình nói chuyện phiếm, ngồi một hồi liền mang theo Tiểu Cửu rời đi.
Trở lại nhân gian, nhìn thấy thi thể Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương lại là một trận thương cảm, Tiểu Cửu gọi tới miêu yêu vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài tòa nhà, kêu nó đi tìm tiệm quan tài đặt mua đồ vật tang sự yêu cầu, sau đó giúp Thúy Vân lau thân thể, dọn dẹp sạch sẽ, lúc này miêu yêu mang theo ông chủ tiệm quan tài phô trở lại, quan tài cũng kéo tới, Diệp Thiếu Dương giúp đỡ khâm liệm.
Bởi vì không có người quen gì, tang sự làm rất đơn giản, hai người mướn xe ngựa, đỡ quan đưa tang, đưa thẳng đến Tử Kim Sơn, Diệp Thiếu Dương tìm địa phương phong thuỷ tốt (tuy rằng Thúy Vân không có hậu nhân, phong thuỷ tốt xấu cũng không có tương quan gì), sau khi hạ táng, từ phụ cận đào một ít cây nhỏ trồng ở trước mộ, đối với điều này Tiểu Cửu có phần khó hiểu, hỏi hắn làm cái gì.
"Nơi này ta biết, trăm năm sau cũng chưa khai phá, vẫn là núi sâu, như vậy ta trở về thế giới của chính mình, còn có thể tìm tới nơi này, tảo mộ dâng hương cho cô ấy."
Tiểu Cửu khó hiểu, nói: "Nhưng mà, lúc trước ở chỗ huynh mai táng cho cô ấy, nơi đó là không có phần mộ, ta muốn nói, tuy rằng huynh làm ra thay đổi ở chỗ này, chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến thế giới kia của chúng ta, nếu nói không, vậy sẽ thành nghịch biện, bởi vì trước kia huynh đi qua địa phương này, sẽ không nhìn thấy phần mộ, khi đó huynh cũng không quen biết Thúy Vân tỷ." "Theo thường quy, ta sẽ không xuất hiện ở thời đại này." Diệp Thiếu Dương giải thích,"Ta vốn dĩ cũng cho rằng, phàm là làm ra thay đổi đối với quá khứ, đều sẽ sinh ra thế giới song song, đối với thế giới nguyên sẽ không tạo thành ảnh hưởng, nhưng sau lại phát hiện, có chút việc có thể ảnh hưởng đến, tỷ như ta lưu lại thư tín ở chỗ này, chỉ cần không mất đi, là có thể truyền tới tay bọn họ trăm năm sau. Ta cũng không biết những việc nào có thể thay đổi tương lai trực tuyến, những việc nào sẽ sinh ra song song thế giới, dù sao làm thử xem sao."
Trước mộ không có mộ bia —— dù sao cũng sẽ không có người tới tế bái, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Cửu đốt xong tiền giấy mang đến, im lặng đứng ở trước mộ.
Sau một lúc lâu, Tiểu Cửu cắn cắn môi, nói: "Thiếu Dương, về Thúy Vân tỷ, có bí mật ta muốn nói cho huynh."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
"Tỷ ấy... kỳ thật rất thích huynh, ta muốn nói loại yêu thích nam nữ."
"Đừng nói nữa."
"Huynh biết là tốt rồi, điều khiến ta cảm động chính là, cô ấy chưa từng tỏ ra thế nào với huynh, kỳ thật cô ấy vẫn luôn điều chỉnh, xem huynh như thân đệ đệ, xem huynh như hết thảy mọi thứ, như sở hữu của cô ấy."
Diệp Thiếu Dương khổ sở nhắm mắt lại. Tiểu Cửu nói những điều đó, hắn đương nhiên đều biết. Cũng nguyên nhân chính là vì như thế, hắn đối với Thúy Vân càng nhiều thêm một phần kính trọng.
Chỉ mong tương lai còn có thể gặp lại cô.
Nhớ tới nhúm tóc kia của mình, Diệp Thiếu Dương nhiều ít thấy được chút hy vọng, tâm tình cũng tốt hơn chút.
Về đến nhà, Diệp Thiếu Dương tìm được mấy cây vàng thỏi của mình, còn có khế ước nhà, tạm thời tiếp tục ở, vừa suy tư bước tiếp theo của kế hoạch.
Sau khi ở mấy ngày, trong lòng bi thương cũng hơi giảm bớt, Diệp Thiếu Dương cẩn thận hồi ức tràng chiến đấu cùng Chung Quỳ kia, tuy rằng phát sinh ngẫu nhiên, nhưng thu hoạch lại là thật lớn.
Chung Quỳ nguyên soái, một trong Đạo môn thất tuyệt danh khắp thiên hạ, Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể cùng hắn bất phân thắng bại (cho dù chỉ là một hồi luận võ vừa lướt qua liền ngừng), càng đừng nói thông qua trận chiến đấu này, Diệp Thiếu Dương tìm được rồi "Đặc thù thuộc tính" của chính mình, cũng tương đương với một lần khai ngộ. tới cảnh giới tạo hóa, mười mấy năm khổ tu này, pháp lực lại tăng trưởng rất nhiều, quan trọng nhất là bị phong ấn trong Sơn Hải Ấn này mười mấy năm, thời gian của hắn cũng không có trôi đi, hiện giờ sau khi ra tới, vẫn cứ là một thiếu niên, đây đại khái cũng coi như là một loại bồi thường mười mấy năm sinh hoạt không thấy ánh mặt trời.
Hiện giờ hắn cách Vô Cực Cảnh giới chỉ kém nửa bước xa, lần này sau khi khai ngộ, cảm giác liền ở trước mắt.
Vô Cực Cảnh giới, đó rốt cuộc là loại phong cảnh dạng gì a.
Diệp Thiếu Dương trong lòng tràn ngập hy vọng hướng tới.
Thúy Vân đầu thất, bọn họ lại đi đốt giấy một hồi, tế bái một hồi, sau đó Diệp Thiếu Dương bán phòng ở đi, cầm mấy cây vàng thỏi của hắn, rời đi Thạch Thành.
"Vì sao phải đem bán phòng ở đi, tương lai chúng ta trở về còn có nơi đặt chân không."
"Thúy Vân tỷ không còn nữa, chúng ta cũng sẽ không trở lại, đặt chân ở nơi nào cũng được."
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua ngôi nhà cũ lúc trước mình từng sinh sống mấy năm, xoay người rời đi.
"Mang theo không được đi đừng lưu, lưu lại không được thì đừng vướng bận."
Nhân sinh còn không phải là như vậy sao?