Chương 3196: Mao Sơn Đại Thiếu Gia (1)
Chương 3196: Mao Sơn Đại Thiếu Gia (1)Chương 3196: Mao Sơn Đại Thiếu Gia (1)
"Ta..." Diệp Tiểu Mộc lập tức cứng họng, không biết có nên lời sự thật nói cho hắn hay không.
"Sư phụ hắn họ Trần, tên gì không biết, sư phụ hắn nói, trước kia phạm sai lầm, cho nên tên cũng không cần, giống như xóa bỏ toàn bộ quá khứ." Tô Yên nhún vai,"Uy Tiểu Mộc, cậu đọc một đoạn Mao Sơn chính khí ca cho chưởng môn nghe một chút đi."
Cái này Diệp Tiểu Mộc đúng là biết thật, trong bút ký của Diệp Thiếu Dương có, nói là cơ sở tu luyện Mao Sơn pháp thuật, hắn biết đây là Tô Yên tìm bậc thang cho mình, vì thế bắt đầu ngâm nga:
"Tam Mao chân quân nhập phàm trần, hạ thái sơn thượng tu đạo thân; thanh minh vấn đạo hàm cửa khẩu, hoàng hôn khước bá cung môn đăng, cửu tiêu vạn phúc linh căn khởi, Lục Đinh Lục Giáp bất lạc trần..."
Một hơi đọc xong, khẩn trương mà nhìn Tô Khâm Chương.
Mao Sơn chưởng môn, đối chính mình mà nói, quả thực là nhân vật giống như đám mây vậy, có thể gặp hắn ở chỗ này, Diệp Tiểu Mộc nội tâm kích động khó có thể biểu đạt.
Tô Khâm Chương có chút hoang mang mà nhìn hắn, ngay sau đó quay đầu đi hỏi Tô Ngọc cùng Trần Luân Dịch,"Trên núi chúng ta có đệ tử họ Trần sao?"
"Cói"
Tô Ngọc quay đầu hỏi Tô Yên,"Có phải kẻ có cái đầu rất lớn, nói chuyện hơi bị lắp bắp, mười mấy năm trước xuống núi không?"
Tô Yên vội vàng gật đầu.
"Ba xem, chính là hắn, ngoại hiệu Trần đầu to, người Quảng Đông, ba không nhớ sao?"
Tô Khâm Chương vẫn là vẻ mặt hoang mang, ngay sau đó gật gật đầu, nói: "Hình như là có đệ tử như vậy."
Nếu nhỉ tử đã có lời xác nhận, vậy nhất định không giả được, tuy rằng Tô Khâm Chương không nhớ được chút gì, nhưng nếu không thừa nhận, sẽ có vẻ mình thực lạnh nhạt rời xa nhân tình, đến lúc trước đồ đệ gì đó cũng quên mất, trên thực tế ngoại môn đệ tử có thể được chưởng môn như hắn nhớ kỹ, mấy năm nay thật đúng là không được mấy người.
"Ngươi nếu đã là đệ tử Mao Sơn, về sau có thời gian trở về núi bái một bái, cùng làm quen với những sư huynh đệ của ngươi." "Kêu sư công!" Tô Yên nhắc nhở.
"Dạ, dạ sư công!"
Tô Yên tiếp theo nói với Tô Khâm Chương: "Tô chưởng giáo, ông xem đồ tôn này của ông, đường xa mà đến, đến nơi để ở cũng không có, có phải ông nên giải quyết giùm một chút hay không."
Tô Khâm Chương lúc này mới hiểu bọn họ ân cần lân la làm quen với mình như vậy hóa ra là vì chuyện này.
Tức khắc có chút bất đắc dĩ mà cười cười, hỏi mấy tăng nhân Vân Đài Sơn kia,"Làm phiền chư vị, có thể sắp xếp cho mấy vị này hay không?"
Mấy tăng nhân đều nhìn vào người ngồi bên trong, hắn là một vị giám viện của Vân Đài Sơn, ở chỗ này chức vụ cao nhất.
"Chuyện này... Vốn dĩ phòng thật sự không có dư, nhưng nếu là Tô chưởng giáo dặn dò, bần tăng còn có thể nói cái gì? Thật ra có một biệt viện, tổng cộng ba gian, nếu các vị không chê, thật ra cũng có thể ở được."
Một câu của Tô Khâm Chương đã giải quyết toàn bộ vấn đề!
Cô lễ tân cũng cầm chìa khóa đưa cho bọn hắn, sau đó mặt đầy vẻ chán ghét tặng hai phần quà tặng cho bọn họ bốn người, bốn người biết là đi cửa sau, cũng không dám nhiều lời, đi theo ba người nhóm Tô Khâm Chương cùng đi đến phòng cho khách ở khu biệt thự.
"Ta tên Tô Ngọc, đồng học cô tên gì." Tô Ngọc đi tới bắt tay cùng Tô Yên, biểu hiện ra bộ dáng nho nhã lễ độ.
Tô Yên tự giới thiệu, Tô Ngọc nghe xong có chút kinh hỉ,"Cô cũng họ Tô! Chúng ta 500 năm trước là người một nhà đó!"
Tô Khâm Chương lại không chú ý đến điều này, quét mắt liếc cô một cái, gật đầu nói: "Thất kính, nguyên lai là đệ tử truyền thừa của Nhất Cốc đại sư. Nhất Cốc đại sư cùng Mao Sơn ta có rất nhiều sâu xa, cũng coi như người một nhà."
Tô Yên cười nói: "Ta biết! Sư cô Lãnh Ngọc của ta cũng coi như phu nhân của Mao Sơn chưởng giáo, à, ta nói không phải ông, là Diệp thiên sư."
Tô Khâm Chương khẽ cười.
Tô Ngọc không quan tâm đối với đề tài của bọn họ, len đi lên nhiệt tình dào dạt hỏi Tô Yên:
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm nha, ta nghe nói bên cảnh khu có không ít đồ ăn vặt."
"Được a, tối nay gặp lại."
Lúc này Vương Khải Thiên dò hỏi Tô Khâm China sế nhòng bao nhiêu, nói là đợi lát nữa tới bái kiến.
Đối mặt ánh mắt có chút hồ nghỉ của Tô Khâm Chương, Vương Khải Thiên cười nói: "Cha ta là lão bằng hữu của Tô chưởng giáo, chờ lát nữa ta đi bái phỏng a."
Tô Khâm Chương một hàng ba người cuối cùng ở trong một tòa biệt thự, Diệp Tiểu Mộc bốn người lại đi theo một người phục vụ tiếp tục đi tới phía trước, vòng qua rất nhiều kiến trúc, cuối cùng đi tới trước một loạt phòng hình vuông trong góc của khu vườn.
"Nơi này là chìa khóa của ba gian phòng ở, các ngươi phân chia đi." Viên quản lý rất không kiên nhẫn mà đem một chuỗi chìa khóa cho bọn hắn, xoay người liền bỏ đi.
Ba gian phòng đều là loại phòng đơn sơ mộc mạc nhất, trong đó có một phòng kê tới ba chiếc giường. Nhưng máy nước nóng, tỉ vi, điều hòa các thứ đều có, vậy cũng tốt.
Bốn người dò xét một vòng, phát hiện ba gian phòng này căn bản không phải phòng cho khách, tám phần là phòng nghỉ hoặc phòng trực ban cho nhân viên, cho nên hết thảy đều rất giản lược, nhưng cũng chắp vá có thể sử dụng.
Ba gian phòng, để Tô Yên ở một gian, Vương Khải Thiên ở một gian, sau đó Diệp Tiểu Mộc cùng Tào Vĩ Ba cùng nhau ở gian phòng dành cho nhiều người kia.
Tại đây bên ngoài mấy gian phòng, có một khu vực nghỉ ngơi, đặt dù che nắng cùng ghế dựa, bốn người sau khi sắp xếp đồ đạc, liền tới nơi đây nghỉ ngơi.
"Nhìn từ nơi này, tất cả đều là biệt thự trùng trùng, chỉ có chúng ta ở tại mấy gian phòng rách nát kém cỏi nhất, không công bằng a." Tào Vĩ Ba ngậm thuốc lá, thực khó chịu mà nhìn từng hàng biệt thự phía trước.
Vương Khải Thiên cười nói: "Có chỗ ở là không tồi rồi. Hiện tại ở trong khách sạn tất cả đều là đại lão, không có lấy một người ngoài nào lọt vô được."
Vương Khải Thiên để cho bọn họ chờ, còn mình đi tới siêu thị nhỏ trong khách sạn, mua một ít hạt dưa đậu phộng còn có bia lại đây, gọi mọi người cùng nhau ăn uống.
"Nào nào nào, uống mừng mọi người quen biết nhau! Ly rượu này là có lý do để uống!"
Vương Khải Thiên uống một hớp rượu, nói: "Bốn người chúng ta, đều xem như trà trộn vào đây, ở giữa khách sạn Tường Vân này, ở giữa các đại đây là chuyện tốt a, chúng ta nên biến bi thống... À từ này không thích hợp, chúng ta hẳn là nên biến kỳ thị thành sức mạnh, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, tương lai khó bảo đảm sẽ không được ở trong biệt thự, trở thành thượng khách của các đại môn phái, các ngươi nói đi!"
Những lời hắn nói có chút phù hoa, nhưng thật ra lại khiến mọi người điều chỉnh lại cảm xúc, cùng nhau chạm cốc uống rượu, Diệp Tiểu Mộc quan sát các bạn nhỏ, cảm giác thực vui vẻ, cảm giác hùng tâm tráng chí. Nhiều năm về sau, hắn vẫn nhớ rất rõ Vương Khải Thiên vành miệng dính đầy bọt bia, nhìn qua giống như một chùm ria mép.
"Đúng rồi, lúc nấy ngươi nói, lão ba ngươi quen biết Tô chưởng giáo?" Tô Yên tò mò hỏi.
"Ha ha, xem như lão bằng hữu, nhưng mà cũng mười mấy năm không gặp rồi."
Mười mấy năm không gặp, Diệp Tiểu Mộc nghĩ thầm, vậy nhất định cũng không phải hảo bằng hữu gì đặc biệt, nhưng không có nói ra.
"Tên Tô Ngọc kia add tôi." Tô Yên cầm di động, đưa cho Diệp Tiểu Mộc nhìn một chút, nickname là "Thái Tử", avatar thực khôi hài, là một chiếc máy xúc đất làm việc trên công trường, phía dưới bồi thêm một hàng chữ: Nghe nói avatar có xe có thể hẹn hò được muội tử...