Chương 3197: Mao Sơn Đại Thiếu Gia (2)
Chương 3197: Mao Sơn Đại Thiếu Gia (2)Chương 3197: Mao Sơn Đại Thiếu Gia (2)
Diệp Tiểu Mộc cười khúc khích, nói: "Nickname này thật ngộ nghĩnh a, vì sao gọi là Thái Tử."
"Có thể là so sánh với địa vị hắn ở Mao Sơn, thậm chí ở toàn bộ Pháp Thuật Giới, hắn đều là Thái Tử." Vương Khải Thiên giải thích.
Diệp Tiểu Mộc khó hiểu hỏi: "Cho dù hắn là nhi tử của Mao Sơn chưởng giáo, cũng không đến mức như vậy chứ?"
"Mười sáu năm trước, tam giới chỉ chiến, là Diệp thiên sư chủ trì, Mao Sơn uy vọng, từ sau sự kiện đó cũng đạt tới cực hạn, tuy rằng sau lại một ít môn phái quật khởi, nhưng danh vọng địa vị của Mao Sơn vẫn là phi thường cao, hắn là Mao Sơn đại thiếu gia, toàn bộ Pháp Thuật Giới đều rất nể mặt hắn."
Vương Khải Thiên nhún nhún vai,"Đáng tiếc Diệp thiên sư không có nhi tử, bằng không hắn mới là Thái Tử chân chính, hiện tại mọi người đành phải ghi tạc công lao của hắn lên trên người Mao Sơn hậu nhân."
Tô Yên chat cùng Tô Ngọc trên wechat
Tô Ngọc: Chào muội muội.
Tô Yên: Tôi lớn tuổi hơn anh.
Tô Ngọc: Kêu cô tỷ tỷ, phỏng chừng sẽ vào sổ đen mất.
Tô Yên: Tôi nhỏ nhen như vậy sao?
Tô Ngọc: Tốt xấu gì cũng là cùng họ, về sau che chở cho tôi nhiều hơn nha.
(kèm theo icon cúng bái đại lão)
Tô Yên: Là anh giúp đỡ tôi chứ.
Tô Ngọc: Buổi tối cùng nhau ăn cơm nha, tôi mời khách, dẫn bạn trai cô theo.
Tô Yên: Bạn trai?
Tô Ngọc: Ba tiểu ca ca kia, không có ai là bạn trai cô sao?
Tô Yên: Anh suy nghĩ nhiều rồi.
Tô Ngọc gửi đi icon chú mèo đeo kính râm ngậm thuốc lá: Vui quá đi. Có cần giới thiệu bạn trai chất lượng tốt không?
Tô Yên: Có sao?
Tô Ngọc: Chính tôi đây. Tô Ngọc cười khóc: Tôi không định kết hôn a.
Tô Yên: Không tính toán kết hôn còn tới tán tỉnh tôi, đánh giá kém.
Hàn huyên với hắn một hồi, hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tô Yên không chat nữa, cô gần như đã hiểu rõ Tô Ngọc này, chính là hoa hoa công tử thích đi trêu ghẹo phụ nữ khắp nơi.
Uống xong bia, bốn người từng người về phòng nghỉ ngơi, Diệp Tiểu Mộc vào nhà liền lên giường đi phun nạp, Tào Vĩ Ba vốn định ngủ, thấy hắn khắc khổ như vậy, cũng bị hắn cảm nhiễm, cùng hắn phun nạp.
Vương Khải Thiên tắm rửa xong, thay một bộ áo thun quần đùi rộng thùng thình, mang dép lê ra cửa, hắn đi tới trước biệt thự Tô Khâm Chương ở, ấn chuông cửa.
Mở cửa chính là nam tử tóc húi cua tên Trần Luân Dịch kia, tò mò mà nhìn hắn.
"Xin chào, ta tìm sư phụ ngươi."
"Sư phụ ta đang nghỉ ngơi, buổi chiều chưa từng gặp khách." Trần Luân Dịch thực cảnh giác.
"Không sao, ta là người một nhà, không phải khách."
Vương Khải Thiên trực tiếp muốn xông vào trong, bị Trần Luân Dịch giữ chặt, có chút không vui mà nói: "Con người ngươi sao vậy hả, cho dù ngươi muốn đi vào, cũng phải đợi ta vào trước xin sư phụ chỉ thị một tiếng chứ."
"Được được, ngươi đi mau đi. Nói ta có đại sự tìm hắn."
Trần Luân Dịch đành phải đi vào, một lát sau trở ra, cho hắn đi vào.
Biệt thự đúng là không giống nhau, càng khó mà nói khi nơi Tô Khâm Chương ở chính là một trong vài biệt thự tốt nhất nơi này, vào cửa rồi đi xuyên qua một hành lang, sau đó đi vào một phòng khách thật lớn hơn nữa trang hoàng thập phần điển nhã.
Tô Khâm Chương ngồi ở trên sô pha, trước mặt đặt một đĩa trái cây thập cẩm rất lớn.
"Còn có trái cây thập cẩm, là bọn họ đưa sao, sao chỗ bọn ta không hề có!"
Vương Khải Thiên phun bậy một câu, ngồi vào đối diện hắn, lúc này mới chắp tay, nói: "Tô bá bá, ta tới bái phỏng."
Tô Khâm Chương rất bình dị gần gũi, nhưng chưởng môn uy nghỉ vẫn phải có, khẽ gật đầu thăm hỏi, nói: "Ngươi tìm ta có việc sao?"
" “hu yên này đi thẳng vào vấn đề luôn? Vẫn là ân chuyên xưa trước?" "Nói thẳng đi."
"Vậy được. Đại hội lần này, các đại môn phái đều phải tuyển ra thủ tịch đệ tử, ta là đệ tử của Ngũ Đài Sơn, Tô bá bá ông phải giúp ta một phen, để ta lên làm thủ tịch đệ tử của Ngũ Đài Sơn."
Nói xong tự mình cầm lấy một miếng dưa hấu lên ăn.
Tô Khâm Chương nhìn hắn, tựa như nhìn một kẻ ngốc, tuy là hắn tu dưỡng tốt, nhưng mà nghe thấy lời thỉnh cầu vừa trực tiếp vừa ngốc nghếch, cũng có chút khó chịu, lạnh lùng nói: "Thủ tịch đệ tử là các phái chính mình tuyển ra, dùng chân tài thực học để so sánh..."
"Ta thì không thành vấn đề, ta đã điều tra Ngũ Đài Sơn, không một ai đánh thắng được ta."
"Vậy ngươi còn lo lắng cái gì."
"Ta lo lắng... Ân, bởi vì những đại lão Ngũ Đài Sơn đó căn bản không quen biết ta a."
"Cái gì!"
Thân mình Tô Khâm Chương ngả nghiêng thiếu chút nữa té xỉu.
Vương Khải Thiên lại là vẻ mặt vô tội, xua tay nói: "Ta nói nghiêm túc đó Tô bá bá, ta vừa đến là gặp ông đầu tiên, còn chưa có đi tìm bọn họ. Lát nữa ông lại giúp ta nói một tiếng cùng bọn họ nha."
Người này sợ là một kẻ ngốc!
Tô Khâm Chương hoàn toàn bất đắc dĩ."Ngươi là đệ tử Ngũ Đài Sơn, nên đi tìm người của Ngũ Đài Sơn, ngươi tìm ta có ích lợi gì!"
"Sặc, cha ta nói, có bất cứ phiền toái gì đều có thể tìm ông hỗ trợ."
"Lộn xộn, đây là phiền toái sao! Cha ngươi là ai a!"
Vương Khải Thiên không trả lời, đặt một đồ vật ở trước mặt Tô Khâm Chương.
Tô Khâm Chương tùy tiện nhìn lướt qua, lập tức liền ngây dại, cầm lấy thứ này lên, để trước mắt cẩn thận ngắm nhìn, đôi tay không tự chủ được mà run rẩy lên.
Đây là một thẻ bài thực bình thường, kim loại màu đen, mặt trên vẽ một Thái Cực cùng một dấu *, bên cạnh là mấy chữ cái tiếng Anh: ZGLM.
Tróc Quỷ Liên Minh!
Tô Khâm Chương mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Vương Khải Thiên, quát hỏi: "Thứ này từ đâu ra!"
"Của ta a. Cha ta truyền cho ta." "Ngươi họ gì?"
"Họ Vương."
Tô Khâm Chương nhíu mày, không chờ mở miệng, Vương Khải Thiên lại bỏ thêm một câu,"Bởi vì cha ta xuất gia từ nhỏ, không có họ, cho nên ta liền theo họ mẹ, cha ta là lão bằng hữu của ông, Tứ Bảo thiền sư."
Tứ Bảo thiền sư!
Tô Khâm Chương hít sâu một hơi, lại nhìn Vương Khải Thiên, đích xác có vài phần bóng dáng của Tứ Bảo, kích động tiến lên nắm lấy tay hắn,"Sao ngươi không nói sớm chứ!"
"Khụ khụ, vừa vào cửa ta đã nói a. Là ôn chuyện cũ trước hay là đi thẳng vào vấn đề, ông kêu ta nói thẳng..."
Tô Khâm Chương té xỉu, tiểu tử này đặc tính không đàng hoàng, rất giống cha hắn a.
"Đại điệt tử, mau tới đây ngồi!"
Tô Khâm Chương lập tức cũng không ra vẻ chưởng môn gì nữa, đứng dậy kéo Vương Khải Thiên đến ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn từ trên xuống dưới, có chút kích động mà nói: "Không ngờ ngươi đã lớn như vậy rồi, thời điểm ngươi thôi nôi chọn đồ vật đoán tương lai, ta còn đi tới đó, tặng một tấm Hạnh Hoàng Kỳ cho ngươi, lúc sau nhà các ngươi chuyển nhà, cha ngươi cũng rút khỏi Pháp Thuật Giới, ta cũng hàng năm ở trên núi không đi đâu, rốt cuộc chưa từng gặp lại. Ngươi tên..."
"Ta tên Vương Khải Thiên, ông kêu ta Tiểu Bảo là được." Vương Khải Thiên nói,"Ta cũng kêu ông là thúc thúc mới đúng, ta nghe cha ta nói, mọi người năm đó quan hệ rất hảo, thường xuyên cùng nhau hành động. Cha ta rất thưởng thức thúc."
Tô Khâm Chương cười ha ha, cười đến Vương Tiểu Bảo trong lòng có chút chột dạ, nhíu mày nói: "Có cái gì không đúng sao?"
"Tiểu tử ngươi a, đây là vuốt mông ngựa, cha ngươi năm đó rất quen thuộc với ta, nhưng ta ở trước mặt mấy người bọn họ, chỉ là một tiểu đệ a, tiểu đệ trong tiểu đệ! Cha ngươi bọn họ làm những đại sự đó, đừng nói ta không có tư cách tham gia, chính là tham gia cũng không làm được cái gì, ta cũng chính là được sư phụ cùng hai vị sư huynh để mắt, để ta tạm quản tông môn mà thôi, so với nhóm của cha ngươi, không thể so được."