Chương 3200: Hội Trường Rối Loạn (1)
Chương 3200: Hội Trường Rối Loạn (1)Chương 3200: Hội Trường Rối Loạn (1)
"Vậy vì sao cô đồng ý đi ăn cơm?"
Hạ Đồng cười cười,"Lần này ta đại biểu sư phụ tới tham gia đại hội, là có ý đến, về sau ta còn lang bạt trên giang hồ nhiều, hắn là Mao Sơn đại công tử, ta không muốn đắc tội với người, lại nói, ta cũng muốn làm quen mấy bằng hữu. Nhưng không thích chính là không thích."
Lúc này hai người đi vào giữa sườn núi, ven đường có một khối đá bằng phẳng, mặt trên rất trơn bóng, vừa thấy chính là ngày thường thường xuyên có người ngồi.
"Ngồi một lát đi." Hạ Đồng đi qua ngồi, gọi Trần Luân Dịch.
Trần Luân Dịch ngồi ở bên kia cục đá, hai người tiếp tục trầm mặc.
Một lát sau, Trần Luân Dịch từ từ nói: "Ta từ nhỏ là một cô nhi, sống ở cô nhi viện đến tám tuổi, bởi vì ta tính cách quái gở, không thích nói chuyện, cả ngày bị người khi dễ, chỉ có một dì y tá yêu mến ta, sau này dì ấy đi lấy chồng, nhận nuôi ta qua đó, nhưng lão công của dì không thích ta, mỗi ngày khi dì không có mặt thì khi dễ ta...
Vì ta sống chung với dì nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau lại có một lần dì phát hiện vết thương trên người ta... dì liền cãi nhau với lão công, sau lại a, có một ngày dì mang ta đi ra ngoài chơi, sau đó khóc lóc nói với ta, dì muốn đưa ta về lại cô nhỉ viện, nếu không dì sẽ phải ly hôn.
Ta không muốn về cô nhi viện, ta một mình đi lang thang trong núi, mấy ngày không ăn cơm, ta cho rằng mình sẽ chết ở trong núi, nhưng buổi tối hôm đó, trong lúc vô ý ta leo lên Mao Sơn, sau đó được sư phụ ta cứu.
Sư phụ cùng sư nương nuôi ta lớn lên, dạy ta pháp thuật, ta là người khắc khổ nhất trên Mao Sơn, cũng là tiến bộ nhanh nhất, năm kia kham phá cảnh giới thiên sư, trở thành người đầu tiên trong môn. Hết thảy mọi thứ của ta đều là sư phụ sư nương cho ta, cô hiểu rõ chưa."
Hạ Đồng thấy ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, gật đầu nói: "Hiểu rồi, cho nên ngươi đối tốt với Tô Ngọc, cái gì cũng nghe hắn, là vì báo đáp sư phụ sư nương ngươi."
Cô nhún vai, nói: "Ta vô tình châm ngòi a, ta cảm thấy, tuy rằng hắn là nhi tử của sư phụ ngươi, nhưng sư phụ ngươi là sư phụ, hắn là hắn."
"Đạo lý ta cũng biết, nhưng ta làm hết thảy, cũng đều là có nguyên nhân."
Trần Luân Dịch cười một chút, xoa đầu mình nói,"Ta hôm nay nhất định là uống nhiều quá, cư nhiên cùng cô nói mấy chuyện này, ta... trước nay chưa từng nói với người khác mấy thứ này."
"Cho nên anh cần được trút cõi lòng a, chỉ là không gặp được người thích hợp."
"Chính là, chúng ta vừa mới quen nhau không được mấy tiếng đồng hồ..."
"Đó chính là duyên phận, ta ngày thường cũng không hay nói chuyện với người ta, còn không phải đang nói với anh nhiều như vậy."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cười cười.
Hạ Đồng ngồi bên cạnh hắn, cánh tay hai người cơ hồ dính vào với nhau, lại là sau một lúc lâu không nói gì.
Đột nhiên, Hạ Đồng vươn tay, cầm tay hắn, đầu cũng dựa lên trên vai hắn.
Bốn bề vắng lặng, tĩnh đến hai người có thể nghe được tim đập cùng thở dốc của đối phương.
Tuy rằng Trần Luân Dịch chưa từng tiếp xúc gần gũi cùng muội tử, cũng chưa từng nếm mùi luyến ái, nhưng có một số việc không thầy dạy cũng hiểu, hắn dùng cánh tay run rẩy, chủ động ôm cổ Hạ Đồng, dùng sức hôn xuống.
Tô Ngọc dẫn bốn người đi vào nội thành, tìm một quán bar, gọi bia uống, một hồi gọi mọi người uống chút rượu, một hồi lại gọi bọn họ chơi xúc xắc, gác chân, hút thuốc, nhìn qua rất giống đại ca xã hội, một chút cũng không giống một pháp sư.
Quán bar quá ồn, tất cả mọi người đều chịu không nổi, Tô Yên ở chơi chừng nửa tiếng, gọi Diệp Tiểu Mộc cùng Tào Vĩ Ba bỏ về, Tô Ngọc ngăn không được, để cho bọn họ đi rồi, tốt xấu cũng kéo Vương Tiểu Bảo lại uống rượu cùng mình.
"Ngươi không phải muốn đuổi theo người ta sao, người ta đã đi rồi, ngươi kéo ta làm gì."
"Nam nhân có lạc thú của nam nhân không phải sao."
Tô Ngọc cười cười, kêu hai muội tử lại đây bồi rượu, đều là loại ăn mặc rất hở hang, dây đeo tất chân váy ngắn giày cao gót, Vương Tiểu Bảo trong lúc nhất thời adrenalin bay lên, thiếu chút nữa phun ra máu mũi, câu nệ mà ngồi trên sô pha không dám lộn xôn.
Tô Ngọc cũng không cưỡng bách hắn, tự mình mang theo hai muội tử uống rượu đổ xúc xắc, Vương Tiểu Bảo đứng ngồi không yên mà chờ, cuối cùng kiên trì đến nửa đêm, Tô Ngọc lúc này mới tính tiền đi về, vốn dĩ Tô Naaoec muốn thuê nhàng na ở bên nanài: VưØng Tiểu Bảo không dám eữ hắn sắp xếp cho mình muội tử gì đó, ở trong phòng này có thể không phải chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, lỡ như bản thân không kìm chế được...
Vì thế xúi giục Tô Ngọc trở về.
Tốt xấu gì cũng bao chiếc xe lên núi, lăn lộn đến sau nửa đêm mới trở lại khách sạn Tường Vân sơn trang, Vương Tiểu Bảo vốn định trở về nghỉ ngơi, bị Tô Ngọc mạnh mẽ lôi kéo đến biệt thự đi uống trà.
Tô Khâm Chương cùng Trần Luân Dịch đều ngủ rồi, Tô Ngọc pha một bình trà, mang theo Vương Tiểu Bảo đến tầng áp mái ngồi.
Tòa biệt thự số 88 địa thế cao nhất, có thể quan sát được cả ngọn núi cùng dưới chân núi, hai người ngồi trên tầng áp mái uống trà hứng gió, đều thanh tỉnh rất nhiều.
Tô Ngọc leo đến bên ngoài lan can mà ngồi, quay đầu nhìn Vương Tiểu Bảo liếc mắt một cái, nói: "Vương Tiểu Bảo, ngươi biết vì sao người khác đều đi rồi, ta chỉ chừa lại một mình ngươi."
"Hai ta hợp ý, lại là thế gia." Vương Tiểu Bảo bưng chén trà đi tới bên cạnh hắn.
"Ngươi mới vừa vào giang hồ, rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu, đặc biệt cần bằng hữu."
"Cái này đúng đó." Vương Tiểu Bảo phụ họa.
"Nhưng không phải người nào đều có thể kết giao, giống như ta, ta có thể cùng bất luận kẻ nào uống rượu nói chuyện phiếm đi mát xa mát gần, nhưng người có tư cách làm bằng hữu với ta, rất ít, Vương Tiểu Bảo ngươi là một."
Hắn nói tiếp: "Biết vì sao chứ? Bởi vì ngươi là nhị đại truyền nhân của Tróc Quỷ Liên Minh, ngươi là nhi tử của Tứ Bảo, ta tuy rằng chưa từng gặp lệnh tôn, nhưng cũng nghe qua đại danh của hắn, là nhân vật tung hoành thiên hạ. Cho nên ngươi ở Pháp Thuật Giới, có xuất thân huyết thống cao quý nhất, còn may cha ta là Mao Sơn chưởng môn, bằng không ta cũng chưa tự tin kết giao bằng hữu cùng ngươi."
Nguyên lai, hắn là vì cái này, mới làm bằng hữu với mình.
Vương Tiểu Bảo nội tâm thập phần cảm khái, cũng có chút thất vọng, hắn không nghĩ tới Pháp Thuật Giới cư nhiên cũng chú ý xuất thân thứ này.
"Pháp Thuật Giới, không phải vẫn luôn chú ý thực lực sao?"
"Điều này không sai, nhưng tuyệt đại bộ phận người, đều là chúng sinh muôn nghìn, xa không nói, đến mấy người chúng ta hôm nay ăn cơm, Tào Vĩ Ba, còn có họ Diệp kia, ngươi xem bọn họ có thể có tiền đồ gì, ngươi muốn thât e1 là Nauvên Thần Ngauvên Tích: có thể dựa †thưc lực †ao ra mêt† con đường, hoành tráng cỡ đó thì được mấy ai?"
Tô Ngọc đưa một ngón tay, khóe miệng cong lên, lộ ra một tia tự tin mỉm cười,"Nhớ kỹ một điều, thực lực là có thể tu luyện, làm người cũng có thể học, nhưng xuất thân là không thay đổi được."
Hắn vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Bảo,"Chờ đại hội kết thúc, có một hồi thí luyện đang chờ chúng ta, đến lúc đó ngươi ta cùng đi."
Thí luyện?"
Vương Tiểu Bảo sửng sốt một chút,"Không phải năm sau nữa mới mở sao?"
"Lần này tổ chức sớm, đến lúc đó ta dẫn ngươi theo."
Vương Tiểu Bảo thuận miệng đồng ý.
Lúc này, Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên, Tào Vĩ Ba ba người cùng nhau về tới chỗ ở, lúc nãy Tào Vĩ Ba ở quán bar uống không ít, vừa lúc Vương Tiểu Bảo không có, trống một gian phòng, Tào Vĩ Ba cũng lười chen chúc cùng Diệp Tiểu Mộc, đi vào phòng ngủ của Vương Tiểu Bảo.