Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3195 - Chương 3201: Hội Trường Rối Loạn (2)

Chương 3201: Hội Trường Rối Loạn (2) Chương 3201: Hội Trường Rối Loạn (2)Chương 3201: Hội Trường Rối Loạn (2)

Diệp Tiểu Mộc tắm rửa xong, vừa muốn lên giường đi phun nạp, cửa phòng bị người ta gõ vang, mở cửa vừa thấy chính là Tô Yên, mặc áo ngủ đứng ở ngoài cửa.

"Phòng kia hư điều hòa rồi, tôi tới nơi này ngủ với cậu."

"Sặc, để tôi qua đó ngủ."

Diệp Tiểu Mộc vừa muốn ra cửa, bị Tô Yên đưa tay giữ chặt, y nói: "Đã nói không có điều hòa, phòng nóng như lồng hấp, muỗi lại nhiều, hai ta ngủ một phòng là được."

"Chuyện này..."

"Cậu suy nghĩ cái gì vật, chỗ này của cậu không phải có hai giường sao, một người một giường."

"Vậy cô không sợ tôi là được."

"Tôi sợ cậu thì đã không dám tới." Tô Yên chớp chớp mắt với hắn, lên giường chui vào trong ổ chăn.

Diệp Tiểu Mộc cũng tắt đèn lên giường, trong lúc nhất thời ngủ không được, hai người bắt đầu trò chuyện.

"Tiểu Mộc, cậu cảm thấy Tô Ngọc người này thế nào?"

"Hắn... Khá tốt, gia thế tốt, mặt mũi cũng rất đẹp trai."

"Làm bạn trai thì thế nào?"

Diệp Tiểu Mộc nội tâm rung động một chút, trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Cô nói nghiêm túc sao?"

"Cậu nhìn không ra, hắn muốn đuổi theo tôi sao?"

Diệp Tiểu Mộc trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: "Cảm giác hắn là tay lão luyện, nhất định có không ít nữ nhân, loại người này... Tôi vẫn khuyên cô nên bỏ đi."

"Đó có lẽ là hắn vẫn luôn chưa gặp được người mình thích, vỏ quýt dày có móng tay nhọn cậu biết mà, vạn nhất, tôi chính là người được chú định thì sao đây." Tô Yên trong bóng đêm đưa mắt nhìn hắn.

Diệp Tiểu Mộc trong lòng nỗi lên chút ghen tuông khó hiểu, nói: "Vậy nếu không phải thì sao?"

"Không phải, thì coi như trải qua một cuộc tình a, có quan hệ gì đâu. Ủy, sao cậu nửa ngày cũng không nói lời nào vậy, nói đi, góp ý giúp tôi."

"Cô đã quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì, nhưng mà tôi thấy hắn không phải người tốt, khuyên cô vẫn là phải suy xét rõ ràng."

"Khuyên tôi?" Tô Yên ngồi dậy, mở to hai mắt nhìn hắn,"Cậu dùng thân phận gì khuyên tôi đây."

"Bạn tốt a."

"Chỉ là bạn tốt?"

"Hứ, chứ không thì là gì?"

"Cậu nha, đúng là tên sao người vậy, cậu quả thực chính là khúc gỗ!" Tô Yên cầm lấy gối đập hắn.

"Cái gì a. Mẹ tôi đặt tên này cho tôi, ý nghĩa chính là 'cây cao gió lớn', nhắc nhở tôi không cần quá nổi bật!" Diệp Tiểu Mộc vẻ mặt nghiêm túc mà biện giải.

"Biết rồi, ngủ đi." Tô Yên giận dỗi xoay người đi ngủ.

Diệp Tiểu Mộc cảm thấy có gì đó không đúng, ngây người một hồi, lại kêu tên cô, Tô Yên giận dỗi không hề để ý đến hắn.

Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Tiểu Mộc tỉnh lại, Tô Yên đã không thấy đâu, suy đoán cô sợ bị người ta hiểu lầm, cho nên tỉnh dậy vội liền về phòng, mình cũng rời giường đi rửa mặt, trong phòng vệ sinh nhìn vào gương, thế nhưng lại có một loại cảm giác không chân thật.

Những đồng học của mình, hiện tại hẳn là đang cầm sách vở đi học nhỉ, còn chính mình, lại rời khỏi nhà đến một ngọn núi xa lạ cách xa ngàn dặm, lấy thân phận một tân nhân của Pháp Thuật Giới, tham gia toàn bộ hoạt động long trọng nhất của Pháp Thuật Giới, giao tiếp cùng một nhóm người được gọi là pháp sư.

Đây, thật sự là con đường mình phải đi sao?

Diệp Tiểu Mộc một bàn tay đỡ gương, sau đó gật gật đầu với chính mình trong gương.

Tuy rằng không biết mình vì sao lại đi con đường này, nhưng hắn có một loại nhiệt tình khó hiểu đối với pháp thuật, hắn cũng làm không rõ loại nhiệt tình này từ đâu mà tới, có lẽ đây là số mệnh đã chú định đi, chú định mình phải làm một pháp sư.

Diệp Tiểu Mộc cười cười với chính mình trong gương, nguyên khí tràn đầy mà đi ra cửa.

Tô Yên cũng rời giường, đang ở trong phòng ăn mì gói, Diệp Tiểu Mộc vừa thấy liền cười nói: "Có phải cô sống chung với Kê Tử lâu quá nên lây tính của nó rồi hay không, mới sáng sớm đã ăn mì gói."

Tô Yên trừng hắn một cái nói: "Vậy cậu đi ăn cơm đi." "Được tôi đi ăn đây, đúng rồi nhà ăn ở đâu?"

"Nhà ăn không có bữa sáng, bữa sáng đều là làm xong rồi trực tiếp đưa đến từng phòng cho khách, bởi vì chúng ta không phải ở phòng cho khách, cho nên không có bữa sáng ăn, nơi này là giữa sườn núi, cũng không bán cơm sáng, cơm hộp siêu thị gì hết, cho nên cậu biết vì sao tôi ngồi đây ăn mì gói rồi chứ."

Diệp Tiểu Mộc cười khóc.

"Tôi cũng mua cho cậu một gói rồi, nhận mệnh đi." Tô Yên ném một gói lại.

Diệp Tiểu Mộc đang pha mì, bên ngoài có người gõ cửa, đi tới thấy chính là Trần Luân Dịch, xách theo một túi giấy to như vậy, vừa tiến vào liền nói với bọn họ, đây là đồ ăn Tô Ngọc đưa tới cho bọn hắn.

"Sao hắn lại để ngươi đưa tới, sao hắn không tự tới vậy?" Tô Yên nói lời cảm ơn, thuận miệng hỏi.

"Tối hôm qua hắn ngủ quá muộn, buổi sáng dậy không nổi, nên kêu ta tới, lần này trong môn chỉ có ta cùng hắn đi ra, đành phải cậy nhờ ta." Nói xong tự mình cũng cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Diệp Tiểu Mộc mời hắn vào trong phòng ngồi, sau đó đi đánh thức Tào Vĩ Ba lại đây cùng nhau ăn.

Trần Luân Dịch ngồi với bọn họ hàn huyên một hồi cũng đi rồi.

Ba người đang ăn bữa sáng, Vương Tiểu Bảo gọi điện thoại tới cho Diệp Tiểu Mộc, hẹn một hồi gặp nhau ở cổng lớn khách sạn, ba người ăn xong dọn dẹp một chút, thấy thời gian không còn nhiều cũng liền đi ra ngoài.

Có rất nhiều người cũng đều đang đi hướng tới ngoài cửa khách sạn, Diệp Tiểu Mộc đánh giá, thấy tăng đạo đều có, cũng có không ít ăn mặc như người bình thường, đều từng bầy mà tụ ở bên nhau nói chuyện, khung cảnh có vẻ thập phần náo nhiệt.

Vương Tiểu Bảo cùng Tô Ngọc đứng ở ngoài cửa lớn, đang nói chuyện với mấy người trẻ tuổi, Tô Ngọc mặt mày hớn hở, nhìn thấy Diệp Tiểu Mộc bọn họ, lập tức vẫy tay kêu cho bọn họ qua đây.

"Vài vị này đều là hảo bằng hữu của ta, vị cô nương này là..." Tô Ngọc nhất thời không nhớ ra môn phái của cô, Tô Yên cướp nói: "Bọn ta là Tam Sinh Hội."

Mấy người đều nghỉ hoặc mà nhìn cô.

Tô Yên cười nói: "Tam Sinh Hội, là một tổ chức do bọn ta sáng lập a, hiên †ai không nhải đang lưu hành tổ ch7c tổ kiến sao. hon †a cững lân mât cái."

Diệp Tiểu Mộc lách đi lên hỏi: "Chuyện từ khi nào?"

"Đừng ồn, tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ mới nghĩ ra được tên này."

Tô Ngọc đi đến trước mặt một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu đen, ôm hắn bả vai nói: "Vị này chính là hảo huynh đệ của ta, Huyền Phái đại đương gia, hắn tên Trương Vũ, cái gọi là Song Tuyệt Bát Tử, hắn chính là một người trong số đó, vài vị này đều là sư đệ của hắn."

Trương Vũ...

Trong bút ký của Diệp Tiểu Mộc có ghi nhớ kỹ tên này, 21 tuổi, Âm dương sư, tứ phẩm tư tế. Tương đương với Đạo môn Địa Tiên, Phật môn tông sư, là một cao thủ dùng kiếm, ở bên trong bát tử xem như dưới trung bình, nhưng đặt ở toàn bộ Pháp Thuật Giới, tuyệt đối xem như đệ nhất thê đội, nếu không cũng không có tư cách trúng cử một trong bát tử.

Hắn không quá 21 tuổi, nhưng mà nhìn qua người rất thâm trầm, có nét thành thục xa xa vượt qua tuổi tác hắn.

"Trương Vũ a, ta biết đến, ta thường xuyên nghe tác phẩm tiêu biểu

(Ánh trăng gây họa} của người." Tô Yên nở nụ cười.

Trương Vũ chắp tay nói: "Chê cười."

"Chỉ đùa một chút thôi. Đại danh Trương tiên sinh ta đã sớm nghe qua, có lễ." Tô Yên cũng dựa theo tập tục Pháp Thuật Giới, chắp tay làm lễ.

"Ngọc tổng, ta đi trước, một hồi chúng ta gặp nhau trong hội trường."

"Ngươi đi trước, đừng quên chuyện lúc nãy ta nói."

Trương Vũ gật gật đầu, chắp tay đối với đoàn người, mang theo một nhóm sư huynh đệ đi rồi.

"Oai phong quá." Tào Vĩ Ba vuốt cằm, hâm mộ mà nói.
Bình Luận (0)
Comment