Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3208 - Chương 3214: Kết Nghĩa (2)

Chương 3214: Kết Nghĩa (2) Chương 3214: Kết Nghĩa (2)Chương 3214: Kết Nghĩa (2)

Trước khi chia tay, Diệp Tiểu Mộc nhất thời kích động, đem tòa bảo tháp lúc trước phát hiện ở cổ mộ đưa cho Vương Tiểu Bảo, lý do là bọn họ ba người đều không phải hòa thượng, bảo bối này không dùng được, đưa cho hắn là thích hợp nhất.

Tô Yên muốn nói cái gì cũng đã muộn rồi.

Vương Tiểu Bảo mới đầu không để ý như thế nào, kết quả bảo tháp này, khẽ rót nhập chân khí cảm giác một chút, đại kinh thất sắc."Đây là cửu đoạn quang pháp khí, cậu... tặng cho tôi?"

"Tất cả mọi người đều chung một tổ chức, cũng không có gì phải che dấu, lại nói thứ này bọn tôi cũng không dùng được, cho cậu là thích hợp nhất." Diệp Tiểu Mộc thật ra không để trong lòng.

Vương Tiểu Bảo yên lặng nhìn Diệp Tiểu Mộc, thu nhận bảo tháp, thực nghiêm túc mà nói: "Vậy thứ này tôi nhận lấy, ta cũng không nói gì khác, về sau phàm là có yêu cầu gì cần tìm, kêu một tiếng tôi sẽ tới."

Ở sân bay, bốn người lưu luyến không rời mà chia tay. Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên lên máy bay về Xuân Thành.

Lên máy bay rồi, Tô Yên mới trách cứ Diệp Tiểu Mộc không nên đem bảo tháp kia đưa cho Vương Tiểu Bảo,"Người kia thoạt nhìn cũng không tồi, nhưng mọi người mới vừa nhận thức, cậu liền đem đồ vật đáng giá như vậy cho hắn?"

"Dù sao chúng ta cũng không dùng được."

"Đó chính là cửu đoạn quang, cậu biết pháp khí cửu đoạn quang ý nghĩa ra sao không?" Tô Yên nhìn chằm chằm hắn giáo huấn một trận.

Diệp Tiểu Mộc không vội không chậm mà nghe xong, cười hì hì nói: "Tôi biết cô muốn tốt cho tôi, con người tôi quá đơn thuần, nhưng mà tôi tin tưởng con người hắn, nếu như tôi nhìn lầm người, vậy coi như mua được bài học."

"Cửu đoạn quang pháp khí đem đi mua một bài học, cậu cũng thật hào phóng!"

Diệp Tiểu Mộc còn muốn biện giải, Tô Yên vung tay lên nói: "Được rồi, nói thêm gì nữa. Giống như tôi keo kiệt lắm vậy. Dù sao cậu cũng cho rồi, không nói nữa."

Buổi tối, hai người trở lại Xuân Thành, Tô Yên nhớ Kê Tử, không trực tiếp về nhà, phong trần mệt mỏi mà chạy tới tiệm của Lão Quách.

Tiêm của Lăn Ouách: ea cuốn kéo lên mât nửa. bên trana sána lên ánh sáng mỏng manh.

Hai người trực tiếp chui vào từ phía dưới cửa cuốn, lập tức liền nghe được một giọng hát ấu trĩ, như là một đứa trẻ còn chưa vỡ giọng đang ca hát:

"Ta là một con chim nho nhỏ nho nhỏ, muốn bay bay bay, thế nhưng không thể cất cánh bay cao..."

Còn có người đang vỗ tay gõ nhịp.

Hai người liếc nhau, đều cảm thấy thực thần kỳ, cùng nhau đi qua sân, mành xốc lên, thấy được một màn kinh người: Kê Tử cao cao mà đứng ở trên bàn đá, đập đập cánh, tận tình mà hát lên chính mình là một chút chim con nho nhỏ, bên cạnh một con rết thật lớn —— Biển Đầu, nửa người chống lên trên mặt đất, tạo thành một hình chữ S, theo tiết tấu tiếng ca giương nanh múa vuốt, vũ động thân thể lắc lư tả hữu trước sau.

Đối diện bọn họ, Lão Quách tựa lên trên ghế nằm, vỗ tay gõ nhịp cho bọn nó, trên bàn trà bên cạnh đặt đậu phộng chiên dầu cùng mấy thứ món ăn, còn có một ly rượu nhỏ, Lão Quách híp mắt thập phần hưởng thụ.

"Tình huống như thế nào a, sao lại vừa hát vừa nhảy, như tổ chức biểu diễn vậy!" Tô Yên quát một tiếng, làm gián đoạn một màn hài hòa này.

"Oa, lão mẹ!"

Kê Tử nhìn thấy Tô Yên, lập tức nhào tới, dừng ở trên vai cô, liên tục dùng mỏ nhỏ mổ mặt cô, oa oa khóc lớn lên.

"Ô ô, lão mẹ ngươi thật nhẫn tâm a, ném ta tới đây rồi mặc kệ ta, lão nhân ngược đãi ta, bức ta ca hát, một ngày chỉ nấu cho ta có bảy chén mì, còn không được mười chén a... Ô ô, lão mẹ ngươi đã trở lại rồi..."

Tô Yên trừng mắt phẫn nộ với Lão Quách, trách mắng: "Ông xem Kê Tử nhà tôi như muội tử ở quán karaoke sao, lấy gì bức nó ca hát!"

"Ai bức nó, ta đang dạy nó, lúc nãy cô nghe nó hát có hay không."

"Hơn nửa đêm rồi ông cũng không sợ làm phiền người dân!"

"Còn không phải vì chờ cô cậu sao, trận chung kết Sáng tạo 101 đã kết thúc, gần đây không có gì xem, ta lại không thể ngồi không." Lão Quách biện giải.

Biển Đầu sớm bò tới bên cạnh Diệp Tiểu Mộc, dùng xúc tu gãi cổ hắn, tỏ vẻ thân mật. Diệp Tiểu Mộc cũng vuốt ve cái đầu thật lớn của hắn.

"Thế nào, hai đứa không thiếu cánh tay thiếu chân nào nhỉ." Lão Quách trên dưới đánh giá bọn họ.

"Rất tốt, thật là mở rộng tầm mắt!" Diệp Tiểu Mộc đi tới cầm một nắm đậu phộng ném vào trong miệng, ngồi xuống bên cạnh Lão Quách.

Tô Yên ngáp liên miên, cô rất buồn ngủ, lại đây một chuyến chính là vì đón Kê Tử, hiện tại đón được rồi liền phải trở về, Diệp Tiểu Mộc đã ngủ trên máy bay nên tỉnh thần dồi dào, hơn nữa tích cóp một bụng vấn đề, muốn thảo luận cùng Lão Quách, lập tức tỏ vẻ không đi nữa, buổi tối lưu lại nơi này qua đêm.

"Ngươi đừng quên ngày mai về nhà nấu mì cho ta ăn! Lão nhân nấu mì hương vị rất kém!" Trước khi đi Kê Tử còn không quên dặn dò Diệp Tiểu Mộc, dùng chính là giọng điệu của chủ nhân.

Chờ bọn họ đi rồi, Lão Quách tiến vào phòng tạp vật cầm ra một cái ly, mặc kệ Diệp Tiểu Mộc tỏ vẻ không muốn uống rượu trắng, Lão Quách vẫn là rót cho hắn một ly.

"Xem bộ dáng khẩn cấp của cậu, có cái gì muốn nói với ta?"

"Ặc, sự tình quá nhiều, lại không biết nói từ đâu."

Diệp Tiểu Mộc nghĩ nghĩ, vẫn là nói từ đầu đi, vì thế vừa ăn uống, vừa đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho hắn nghe một lần, đặc biệt là đoạn ba lần ảo cảnh ở cổ mộ kia, khi kể mặt mày hớn hở, vừa ngẩng đầu lên thấy Lão Quách không chút biểu tình."Uy, sự tình mạo hiểm kích thích như vậy, tôi cũng kể lại rất náo nhiệt, tốt xấu gì ông cũng phải có chút biểu cảm chứ?"

Lão Quách nhấp một ngụm rượu, hơi mang khinh thường mà nói: "Lão tử còn cái gì mà chưa trải qua, chút chuyện này của cậu, quả thực chỉ là mưa bụi."

"Vậy thôi, tôi không nói nữa."

"Nói đi, ta nghe đây, cậu kể chuyện của cậu cứ mặc kệ ta."

Diệp Tiểu Mộc dùng hơn một giờ, từ đầu tới đuôi nói lại một lần tất cả những sự tình, về cuối cùng thành lập hai mươi bốn đạo lôi nha cùng danh sách mấy đại tư chủ, nói không rõ liền lấy bút ký ra, đưa những gì mình ký lục cho Lão Quách xem.

Lão Quách xem xong, hừ lạnh một tiếng nói: "Quả thực hồ nháo, hơn nữa ăn dọng quá khó coi."

"Cái gì ăn dọng?"

Lão Quách không trả lời, hỏi lại hắn,"Cậu cảm thấy làm như vậy có đúng hay không?"

"Tôi cảm thấy... khá tốt, như vậy sẽ kết hợp tất cả môn phái lại với nhau: cñndo có li cho nhát triển chỉnh thể " Lão Quách cười lạnh,"Kết hợp lại với nhau, phân ra cấp bậc, cấp thấp phục tùng cao cấp, nghe thì cũng không tồi, vậy vì sao Pháp Thuật Giới mấy ngàn năm, trước nay không ai làm như vậy, hôm nay mới có người làm?"

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt một chút, suy nghĩ nói: "Giống như xã hội phong kiến? Cũng là mấy ngàn năm không có gì biến hóa, không phải cận đại mới bắt đầu cải cách sao."

Lão Quách xua xua tay,"Pháp Thuật Giới vẫn luôn là đang phát triển, từ pháp thuật đến pháp khí, đều đang cải tiến phát triển, điểm này ta ủng hộ, thời cổ đại, Pháp Thuật Giới lớn nhỏ môn phái cũng có ba bảy loại, triều đại bất đồng, địa vị các phái cũng đang biến hóa, nhưng đối với mấy đại môn phái lĩnh hàm, mọi người cũng đều là tôn kính, mà không phải phục tùng, mấy đại môn phái có được lực hiệu trị, một khi có hành động gì, chiếu lệnh thiên hạ, môn phái nhỏ tất nhiên hưởng ứng, nhưng loại hưởng ứng này, là trên cơ sở đạo nghĩa, còn đây là đem phán đoán của chính mình làm chuẩn, có hiểu không?"
Bình Luận (0)
Comment