Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3209 - Chương 3215: Kết Nghĩa (3)

Chương 3215: Kết Nghĩa (3) Chương 3215: Kết Nghĩa (3)Chương 3215: Kết Nghĩa (3)

"Ông muốn nói, chỉ tiếp thu kêu gọi, nhưng không tiếp thu quản hạt?"

"Đương nhiên, mấy ngàn năm nay, danh môn đại phái bên trong Pháp Thuật Giới, cũng không thiếu cuồng nhân cùng người xấu, ý đồ điên đảo Pháp Thuật Giới, nhưng đều không thành công, chính vì cho rằng, không ai có thể chân chính thống trị Pháp Thuật Giới, giống như cậu nói, nếu có một minh chủ tới thống trị Pháp Thuật Giới còn tốt, nhưng nếu kẻ quản sự lại là loại bại hoại ngu xuẩn vương bát đản thì sao? Lại đúng lúc đang đối mặt ngoại địch quấy nhiễu, một lần quyết sách sai lầm cũng đủ để chôn vùi sinh lực Pháp Thuật Giới."

Diệp Tiểu Mộc bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Vậy phải làm như thế nào mới đúng?"

"Bảo trì tổ chức rời rạc, tông phái hành động riêng lẻ, một khi gặp được hành động trọng đại, lấy danh nghĩa Pháp Thuật Hiệp Hội để kêu gọi tham gia, mọi người từng người ước lượng có nên đi hay không."

"Vậy nếu sự tình là chính nghĩa, nhưng tất cả mọi người đều không muốn đi thì sao?"

"Không đâu, làm pháp sư, đại bộ phận người đều là có phần trách nhiệm này. Pháp Thuật Giới có rất nhiều vương bát đản súc sinh, nhưng chung quy pháp sư có trách nhiệm càng nhiều hơn. Điểm này cậu phải tin tưởng. Tựa như năm đó, các đại môn phái đều không thích Diệp Thiếu Dương, nhưng vài lần chiến tranh mấu chốt, vẫn là lựa chọn kề vai chiến đấu cùng hắn, đây là khí tiết của pháp sư!"

Diệp Tiểu Mộc mạnh mẽ gật gật đầu.

"Đúng rồi, lần này cậu có gặp Vương Tiểu Bảo đúng không." Lão Quách đột nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi hắn.

"Đúng vậy, Quách đại bá ông quen biết hắn?"

"Nga, cha hắn có quen biết cùng ta, tiểu tử này không tồi, các cậu có thể làm quen với nhau, đây thật đúng là duyên phận."

Chuyến đi Vân Đài Sơn lần này, Diệp Tiểu Mộc đối với Pháp Thuật Giới xem như có được nhận thức đại thể, cũng tích lũy rất nhiều vấn đề, sau khi kể hết những chuyện đã trải qua, cũng đem một bụng vấn đề tích lũy xổ ra với Lão Quách, Lão Quách nhất nhất trả lời cho hắn, để hắn đối với toàn bộ Pháp Thuật Giới lại có thêm một tầng nhận thức lập thể.

Hai người trò chuyện cho tới khi trời gần sáng, Diệp Tiểu Mộc liền ngủ ở giường nhỏ ở hậu viện, Lão Quách đi vào trong tiệm ngủ, tới giữa trưa, Tô cho Lão Quách giám định.

Lão Quách nghiên cứu nửa ngày, kêu Biển Đầu tới, đem vòng tay tiến đến trước mặt nó, lăn một vòng, vòng tay lập tức phát ra ánh huỳnh quang màu xanh biếc, Biển Đầu vội vàng lui về phía sau, cách vòng tay rất xa, giống như đây là đồ vật gì đáng sợ vậy.

Lại xem mặt ngoài vòng tay, có một thứ kết một tầng giống như dầu trơn, màu nâu xám.

"Nếu ta đoán không sai, cái này là Lưu Vân Bích Hoàn a." Lão Quách dùng ngón tay gõ gõ vòng tay, nói với Tô Yên: "Lưu Vân Bích Hoàn, là pháp khí bên người của Liên Hoa lão tổ năm xưa, đặc tính lớn nhất chính là có thể kiểm nghiệm hơi thở phụ cận, xác định có tà vật tồn tại hay không."

"Sau đó thì sao?"

"Cái gì sau đó, đây là công hiệu lớn nhất."

"Không thể nào! Cửu đoạn quang pháp khí a, chỉ có chút tác dụng này, còn không bằng một cái la bàn?"

Lão Quách mắt lạnh nhìn cô,"Cô cho rằng pháp khí đều là dùng để đánh nhau? Còn la bàn, cô hạ cổ mộ la bàn sẽ hữu dụng sao, đồng hồ điện tử kia của cô hữu dụng sao, trên đời này có một vạn loại pháp trận có khả năng làm nhiễu pháp khí kiểm tra đo lường, nhưng vòng tay này, ở bất luận địa phương gì đều không chịu can thiệp, trừ phi có siêu cường tà vật, có thể giấu đi hơi thở, nếu không đều sẽ phải hiện hình trước Lưu Vân Bích Hoàn."

Đặc điểm tuyệt hảo như thế, Tô Yên thầm nghĩ, nhưng mà với một cửu đoạn quang pháp khí, đặc tính này cũng quá bị động, vì thế dò hỏi Lão Quách còn có tác dụng khác hay không.

"Một khi cô tế luyện thành công, mang ở trên người, sẽ tản mát ra ngọc linh khí, kết thành một đạo phòng ngự cho cô, đại khái tương đương với có thể chống đỡ cường giả cảnh giới Địa Tiên súc lực chưởng cô một cái."

"Cái này cũng không tệ lắm..." Tô Yên thầm nghĩ.

"Còn nữa, vòng tay này không riêng có thể cảm giác được tà vật, nghe nói sau khi tế luyện, nếu trong phạm vi có tà vật xuất hiện, còn có thể tra được vị trí đại khái, cụ thể thao tác như thế nào ta không biết, tự cô cân nhắc đi."

Tô Yên vuốt ve vòng tay, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Nhưng nếu bên cạnh tôi có tà vật, tôi muốn nói là Biển Đầu của chúng ta này, tựa như như bây giờ, hơi thở của Biển Đầu đã kích phát đặc tính của vòng tay, nếu lại có phế đi sao, tựa như tôi mỗi ngày ở bên cạnh Kê Tử, vòng tay này trường kỳ đều có thể cảm giác được linh khí của nó, chẳng phải là không dùng được cho việc khác sao?"

"Ta nói, chờ sau khi cô tế luyện, đeo nó lên, không riêng có thể cảm giác được tà vật tồn tại, còn có thể cảm giác được phương vị của tà vật, nếu có bao nhiêu tà vật, hẳn là đều sẽ thể hiện ra tới, cụ thể tự cô nghiên cứu sẽ biết."

Nếu thật đúng như lời Lão Quách nói, Lưu Vân Bích Hoàn có tác dụng thần kỳ đến thế, vậy thật sự không uổng công nó là cửu đoạn quang pháp khí. Tô Yên lập tức liền hưng phấn lên, hỏi Lão Quách: "Làm sao ông liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lai lịch của nó?"

"Phía trên không phải có viết sao." Lão Quách giải thích"Cửu đoạn quang pháp khí, trong thiên hạ nhiều như vậy, trừ phi là tân tạo gần trăm năm, nếu không đều có điển tịch ghi lại, ta ăn cơm ngành gì, những tư liệu đó đương nhiên đã sớm học thuộc."

Tô Yên cười nói: "Ông thật đúng là lợi hại, có đôi khi tôi cảm thấy, có khi nào ông chính là Lão Quách của Tróc Quỷ Liên Minh hay không."

Không chờ hắn mở miệng, Tô Yên lại nói tiếp: "Nhưng mà khẳng định ông không phải hắn rồi, nếu không như thế nào lại tới nơi này mở cửa tiệm nhỏ, giao tiếp cùng loại tiểu nhân vật như bọn tôi. Hơn nữa, phẩm hạnh cũng không giống."

Lão Quách nói: "Cái gì phẩm hạnh?"

Tô Yên hạ giọng, thần bí mà nói: "Tôi nghe người ta nói, Lão Quách kia tuy rằng tài hoa tung hoành, nhưng làm người đặc biệt háo sắc, đặc biệt là háo nam sắc, thường xuyên thông đồng soái tiểu hỏa làm chuyện xấu hổ, không có lửa làm sao có khói, nói như vậy khẳng định là có căn cứ, nếu ông là hắn, Tiểu Mộc tuy rằng không đủ soái, nhưng mà cũng tạm chấp nhận, khẳng định đã sớm bị ông ra tay rồi."

"Con bà nó chứ!"

Lão Quách nện một cú lên trên bàn đá, mặt bàn nghiêng ngã xuống, nện lên trên chân của chính mình, đau đớn kêu lên một tiếng.

Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên nhanh chóng đỡ hắn, cởi giày thì thấy, toàn bộ chân đều sưng lên, cứ chạm vào là đau. Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng cõng hắn đi bệnh viện...

Ngày hôm sau Diệp Tiểu Mộc trở lại trường học, báo cáo với phụ đạo viên, bị phê bình một trận, bởi vì thái độ nhận sai thành khẩn, được bỏ qua, sau đó Diệp Tiểu Mộc mỗi ngày đi học tan học, lại bắt đầu cuộc sống của môt sinh viên. Tuy rằng học ngoại trú, nhưng thời gian dài, ở lớp cũng kết giao mấy bằng hữu, ngẫu nhiên cũng cùng lên mạng liên thủ đánh LOL (trò chơi này vẫn hot sau bao nhiêu năm), còn tham gia nhóm lịch sử văn hóa của trường học, đây là thứ khiến hắn hứng thú, tham gia vài lần hoạt động của xã đoàn, cùng người biện luận một ít đề tài, cảm giác còn rất thú vị.

Hắn rất ít khi về nhà, bởi vì thời gian Tạ Vũ Tình về nhà cũng không cố định, Tuyết Kỳ lại trời sinh tính lạnh bạc, thích ở một người, nhưng mà Tạ Vũ Tình ngẫu nhiên sẽ đến trường học thăm hắn, còn có mẹ nuôi Chu Tĩnh Như, cũng thường xuyên tìm hắn trên WeChat, hỏi hắn tình hình học tập cùng sinh hoạt, biết hắn thích lịch sử, từ Mỹ quốc mua một bộ tài liệu giáo dục Hoa Hạ lịch sử do giáo sư ngoại quốc biên soạn, Diệp Tiểu Mộc xem liền phát hiện, điểm xuất phát cùng trọng điểm có nhiều điểm bất đồng với tài liệu giáo dục quốc nội, vừa lúc bổ sung cho nhau, cũng là được lợi không ít.
Bình Luận (0)
Comment