Chương 3225: Trò Chơi Chết Người (3)
Chương 3225: Trò Chơi Chết Người (3)Chương 3225: Trò Chơi Chết Người (3)
Tìm được ngọn nguồn rồi!
Kêu Kỳ Thần download, kết quả là một thứ giống như biểu đăng ký, phải điền vào một ít lựa chọn, Tạ Vũ Tình bước đầu nhìn thoáng qua, cái gọi là bảng biểu này rất kỳ quái, có vẻ như là bảng câu hỏi điều tra về game online, trừ tên họ tuổi linh tỉnh các vấn đề cơ bản, còn có một ít vấn đề như là: Chơi trò chơi mấy năm, mỗi ngày dành bao nhiêu thời gian chơi trò chơi các thứ.
Kinh nghiệm Tào Dũng cung cấp cho Tạ Vũ Tình là, nhất định phải điển người trẻ tuổi thiếu niên, hơn nữa phải làm cho ra cảm giác thiếu niên nghiện internet, tốt nhất là tìm tư liệu chân thật mà điền.
Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút, đem tư liệu về Diệp Tiểu Mộc điền vào.
"Như vậy không ổn đâu?" Kỳ Thần có điểm lo lắng.
"Không có việc gì, điển người khác mới không ổn." Còn về mấy lựa chọn chơi game, cô cố ý điển con số tương đối khoa trương. Hạng mục cuối cùng, vì sao muốn chơi trò chơi này, cô suy nghĩ một chút, điền: Hết trò để chơi rồi.
Gửi đi rồi, có một hàng chữ đỏ tựa như giọt nước, kêu yên lặng chờ đợi kết quả.
Vậy chỉ có thể chờ.
Tạ Vũ Tình vừa tiếp tục điều tra, trong số các di vật của Vương Tự Cường tìm được rồi một bút ký, theo như lời bạn cùng phòng của hắn, Vương Tự Cường mỗi ngày sau khi chơi game xong, trước khi ngủ, có đôi khi sẽ lấy bút ký này ra, ghi chút một vài thứ vào trong đó.
Bút ký trống không, chỉ có mấy tờ giấy ghi chú vài thứ ở phía trước, tất cả đều là mũi tên vẽ bằng bút bi, mỗi hàng một cái, trung gian còn có xoá và sửa, cứ như vậy dây dưa vài trang, cũng không biết có ý tứ gì.
Tạ Vũ Tình cảm thấy, nếu mỗi ngày hắn chơi game xong đều sẽ lấy quyển này ra ký lục, vậy những ký hiệu đó có khả năng liên quan đến nguyên tố nào đó trong trò chơi, vì thế giữ lại bút ký.
Lúc này, Diệp Tiểu Mộc ở trong nhà Tô Yên, đang khai đàn tác pháp, tìm kiếm hồn phách Vương Tự Cường. Một là đối với cái chết của Vương Tự Cường cảm thấy tò mò, muốn biết nguyên nhân rõ ràng, hai là vừa lúc cũng mượn cơ hội này, kiểm tra xem pháp thuật mình học được thế nào, rốt cuộc khai đàn chiêu hồn là khóa kiến thức cơ bản của pháp thuật.
Kết quả chiêu nửa ngày cũng không thể tìm được hồn phách Vương Tự Cường, là hoàn toàn không cảm giác được, nhưng quỷ dị chính là đốt xong linh phù Vương Tự Cường thì không có khói, dựa theo pháp thuật giải thích, điều này nói rõ hồn phách của hắn vẫn tồn tại, chưa có đi âm ty, nhưng vì sao chính mình không cảm giác được?
Diệp Tiểu Mộc gọi điện thoại cho Lão Quách dò hỏi, nhận được phản hồi là, loại tình huống như vậy thuyết minh hồn phách Vương Tự Cường bị người giam ở địa phương nào đó, hẳn là không gian nào đó ngăn cách cùng ngoại giới.
Diệp Tiểu Mộc rốt cuộc không có kinh nghiệm gì, sau khi nghe xong hỏi hắn nên làm sao bây giờ.
"Cậu định làm sao bây giờ?" Lão Quách hỏi trong điện thoại.
"Nếu thật là như vậy, tôi muốn cứu hắn ra!"
Lão Quách trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Vậy đầu tiên cậu phải làm cho rõ, hồn phách của hắn bị giam ở địa phương nào, giống như phá án, cậu phải biết được hắn bị nhốt ở nơi nào, bằng không sẽ không có biện pháp."
Những lời nói này thật sự đã nhắc nhở Diệp Tiểu Mộc, rốt cuộc phụ trách án này chính là mẹ của mình a, vì thế hắn bắt đầu chẳng biết xấu hổ mà mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, dò hỏi chỉ tiết phá án, lấy lý do Vương Tự Cường là bạn học của mình, quan hệ rất tốt, bởi vậy quan tâm nguyên nhân hắn chết.
Tạ Vũ Tình biết hắn muốn cái gì, cũng không để ý gì nhiều, tiếp tục tra án, sau lại tất cả manh mối đều bị chặt đứt, chỉ còn lại có trò chơi kia là manh mối duy nhất.
Lo sợ bất an mà chờ tới ngày thứ ba, hòm thư dùng để đăng ký thật đúng là nhận được một email, là liên kết download trò chơi.
Tạ Vũ Tình lập tức tìm nhân viên kỹ thuật truy tra nơi gửi email, kết quả phát hiện liên kết là mã hóa, cụ thể những thuật ngữ gì đó về mặt kỹ thuật Tạ Vũ Tình cũng không hiểu, nói chung là không truy tra được nơi gửi đi. Đối với kết quả này, đến nhân viên kỹ thuật cũng cảm thấy kinh ngạc, cho rằng đã gặp phải hacker tỉnh thông internet.
Mở ra email cung cấp liên kết, cuối cùng download được trò chơi gọi là Tử Vong Chỉ Lữ ỳ, dùng chính máy chơi game VR của Kỳ Thần, download xong rồi mở ra, trước khi mang mũ giáp lên, chính Kỳ Thần cũng thực khẩn trương.
"Chơi một chút sẽ không chết ngay chứ?" Kỳ Thần cười cười với Tạ Vũ Tình,"Lão đại cô an ủi tôi đi." mà chơi đi!"
Kỳ Thần cười khóc.
Trò chơi là tiếng Trung giản thể, hình ảnh là rừng rậm màu đen, giống như phủ một lớp sương mù, ở bên trong bóng cây có thể nhìn thấy một ít nhà cửa đơn sơ, cảm giác thực âm trầm, nhưng mà trong mắt Kỳ Thần cũng không có điểm gì đặc biệt, tuy rằng mình không hay chơi game kinh dị, nhưng cũng thường gặp qua.
Bên phải chỉ có ba lựa chọn: Tiếp tục, ván mới, rời khỏi.
Cũng là thiết lập thường quy.
Kỳ Thần trước tiên thử tiếp tục, phát hiện không lưu trữ ván nào để chơi tiếp, đành bắt đầu ván mới.
Trò chơi nhanh chóng tiến nhập, Kỳ Thần phát hiện chính mình đứng ở trên một con đường, cúi đầu đánh giá chính mình, lập tức ngây ngẩn cả người, dựa theo thường quy mà nói, người chơi sau khi tiến vào trò chơi, sẽ thiết nhập nhân vật của trò chơi, hết thảy những gì ngươi có khả năng nhìn thấy, đều là trò chơi khai phá thiết kế xong rồi, không có quan hệ gì với bản thân người chơi, cùng những game dùng máy tính để chơi không gì khác biệt, đơn giản chính là đem màn hình đặt vào trong đầu, dựa vào tứ chỉ để thao tác.
Nhưng giờ phút này Kỳ Thần nhìn thấy chính mình, cư nhiên là cách ăn mặc chân thật của bản thân!
Điều này thật quá sức tưởng tượng. Trò chơi này rốt cuộc là dùng hệ thống gì mới làm được điểm này. Kỳ Thần đột nhiên nghĩ đến lúc trước có xem tin tức, nói có mấy công ty game đang khai phá trò chơi có thể sử dụng sóng điện não trực tiếp thao tác, chỉ cần ý thức vừa động, là có thể ảnh hưởng hành động của nhân vật trong trò chơi, hay là mình đang chơi một game như vậy, bằng không như thế nào lại nhìn thấy quần áo thực sự của chính mình?
Không nghĩ nhiều như vậy.
Kỳ Thần bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Ban đêm, bầu trời có ánh trăng.
Nương ánh trăng nhìn lại phụ cận, Kỳ Thần phát hiện chính mình đang ở trên một con đường nhỏ ở nông thôn, phía sau là dãy núi thay nhau nổi lên cùng quốc lộ bàn sơn đen nhánh, còn mình đứng ở giữa sườn núi, phía trước cách đó không xa có một tiểu viện cũ nát, loại nhà nông gia thường gặp, bên cạnh là một con đường xuống núi.
Cảnh tượng thật ra rất bình thường, nhưng mà loại cảm giác này... quả dựa theo thói quen, hắn tùy tiện nhặt lên một mảnh lá rụng trên mặt đất, đưa lên trước mặt cẩn thận đánh giá.
Đây là một kỹ xảo nhỏ người thường xuyên chơi trò chơi đều biết đến, tùy tiện tìm một đồ vật nhỏ không đáng kể trong trò chơi, đưa tới trước mắt đánh giá, sau đó thông qua răng cưa bên cạnh để phán đoán độ phân giải của trò chơi này, răng cưa càng nhỏ, độ phân giải tự nhiên càng cao, trò chơi làm ra cũng là càng giống thật.
Nhưng mà, kết quả lần giám định này, làm Kỳ Thần rất là khiếp sợ:
Cư nhiên không có răng cưa!
Nói cách khác, trò chơi này độ phân giải đã cao đến mắt thường nhìn không ra răng cưa?
Cho dù là đại tác phẩm 3A của mấy công ty game trứ danh của nước ngoài, sợ cũng không tới được trình độ này?
Trò chơi này quả nhiên không đơn giản a.
Kỳ Thần bắt đầu đi tới phía trước, loại cảm giác chân thật khi chân đạp lên cát đá, thậm chí còn có gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua bên người, những cảm giác này... đều quá chân thật!