Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3219 - Chương 3226: Trò Chơi Tử Vong (4)

Chương 3226: Trò Chơi Tử Vong (4) Chương 3226: Trò Chơi Tử Vong (4)Chương 3226: Trò Chơi Tử Vong (4)

Quả thực là giống như thế giới thật, hơn nữa cảm giác thân thể bị bứng đi đặc biệt mãnh liệt —— hắn cảm thấy như mình bị ném vào một thế giới xa lạ, mất hết cảm giác về tất cả những gì của thế giới hiện thực.

"Sấp, cô có ở đó không, cô có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Kỳ Thần nói lớn tiếng, nhưng không nghe được hồi đáp của Tạ Vũ Tình. Bên tai chỉ có thanh âm trong trò chơi: Tiếng côn trùng kêu to, còn có tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Thế giới này quả thực quá giống thật!

Kỳ Thần đi tứ phía, đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: Làm sao để thoát ra menu chức năng của trò chơi này?

Hắn thử vài cách ngày thường vẫn hay dùng để thoát ra menu trong game, kết quả đều không dùng được.

Kỳ Thần thấy hơi lo lo, tuy rằng thế giới này tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng nếu thật sự không thể thoát ra thì đúng là làm người ta hoảng hốt. Cũng may Tạ Vũ Tình ở ngay bên cạnh mình, nếu thấy mình quá lâu vẫn chưa thoát ra, chí ít cô cũng sẽ giúp mình lấy máy chơi game ra khỏi đầu.

Nghĩ như vậy, Kỳ Thần hơi yên lòng, lại lần nữa tập trung chú ý vào thế giới trò chơi trước mắt.

Không có bất cứ gợi ý gì, cũng không nhắc nhở nhiệm vụ, Kỳ Thần cũng không biết mình nên làm gì.

Xem ra đây là một game thế giới mở có độ tự do cao.

Nếu đã như vậy, mình sẽ đi dạo loanh quanh, tìm kiếm nhiệm vụ.

Kỳ Thần đi đến tiểu viện của nông gia cách đó không xa kia, bên trong có ánh sáng yếu ớt lọt ra, không giống ánh đèn, có lẽ là ánh sáng của điện tử thiết bị nào đó.

Kỳ Thần đi tới, trước tiên tựa vào cửa sổ nhìn vào bên trong, trong phòng có tỉ vi đang mở, hình như không có ai ở.

Hắn đi tới gõ cửa, mới phát hiện cửa không đóng chặt (đến chỉ tiết mở khóa cửa cũng làm như thật vậy, quả là làm việc có tâm), Kỳ Thần gõ vài cái lên cửa, hỏi vài câu, bên trong không ai trả lời.

Nếu là thế giới thật, chắc chắn hắn sẽ không tùy tiện đi vào nhà người ta, nhưng đây là thế giới trò chơi, cũng không sao cả, hơn nữa Kỳ Thần có dự cảm, manh mối nhiệm vụ có lẽ chính là ở trong phòng này, bằng không Sau khi đi vào, Kỳ Thần đánh giá xung quanh, căn phòng này cũng quá cũ rồi, có một vài thiết bị điện máy gì đó đều là model đời cũ, tivi cũng là loại thật cũ, có một ít thiết bị điện khí gì đó, đều là kiểu xưa cũ, ti vi cũng là màn hình tinh thể lỏng treo ở trên tường của mười mấy năm trước, đang phát đi tin tức.

Căn phòng rất lộn xộn, tạp vật vương vãi khắp nơi, nhìn như phòng của một gã đàn ông độc thân.

Kỳ Thần bắt đầu tìm kiếm trong phòng, muốn tìm kiếm manh mối hữu dụng.

Đúng lúc này, bản tin ti vi đưa tin về một vụ án giết người, Kỳ Thần nhịn không được liếc mắt một cái, trong tin tức nói ở bệnh viện tâm thần thành phố Thanh Sơn, có hai bệnh nhân giết chết hai bác sĩ, bỏ trốn, hiện tại truy nã toàn thành ...

Lúc sau tin tức phát đi hình ảnh của hai kẻ tình nghi, Kỳ Thần kinh ngạc phát hiện, một người trong ảnh chụp lại chính là mình!

Thú vị đây!

Quả nhiên manh mối chính là ở chỗ này.

Kỳ Thần tiếp tục xem tin tức, mãi cho đến khi phát hết, sau đó không có tin tức gì nữa, lúc này mới nhớ lại nội dung tin tức, ít nhất đã biết được một tin tức hữu dụng.

"Mình" là một kẻ mắc bệnh tâm thần giết bác sĩ để bỏ trốn.

Thành phố Thanh Sơn, có vẻ như đây chính là tọa độ giả thuyết của thế giới này, bệnh viện tâm thần, có lẽ cốt truyện yêu cầu mình đi tới nơi đó?

Phương thức thông qua bản tin tỉ vi để cung cấp manh mối trò chơi vẫn còn rất mới lạ.

Kỳ Thần lục lọi gian phòng một chút, tìm được mấy quả quýt trong tủ lạnh, lấy ăn thử, phát hiện hương vị không tệ, giống như trong thế giới thật, hắn thật sự không rõ, làm thế nào bắt chước được vị giác, quả thực không thể tưởng tượng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, có người đang đến.

Chủ nhân nơi này?

Có phải sắp kích phát tình tiết gì hay không?

Không biết có phải là NPC này tương đối thông minh, có thể căn cứ biểu hiện của người chơi để đưa ra phản ứng không giống nhau hay không, thường trong thế giới thật.

Kỳ Thần bỏ quả quýt xuống, đi tới phòng khách.

Một người đàn ông mặc quần áo lôi thôi đi tới, đứng ở cửa nhìn chằm chằm hắn.

Nhân vật làm cũng không tồi, giống như là người thật vậy.

"Ta, ta tới để hỏi đường, xin lỗi a."

Người đàn ông khẽ nhìn hắn, không lên tiếng.

Phản ứng cũng không phải thông minh lắm.

Người đàn ông hé miệng, lẩm bẩm vài câu, Kỳ Thần không nghe rõ hắn nói cái gì, ghé sát tai vào hỏi hắn nói gì đó.

"Ngươi với thằng nhóc ở gara kia có phải là đồng bọn hay không?" Hắn nói tiếng phổ thông lơ lớ không rõ.

Kỳ Thần vừa định hỏi lại hắn đang nói ai, nương theo ánh trăng bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy trong miệng kẻ này không phải hàm răng của nhân loại, mà là hai hàng răng nanh giống như dã thú!

Đột nhiên, người đàn ông lấy ra một cây côn từ phía sau cửa, đi tới phía hắn, vừa hét, vừa nện tới hắn.

Kỳ Thần nhanh nhân né tránh, kết quả thân thủ người đàn ông này quá nhanh nhẹn, đuổi theo không bỏ cuộc, Kỳ Thần bị đuổi đến không còn chỗ trốn, cũng chỉ có thể phản kích, vất vả lắm mới đoạt được cây gậy trong tay hắn, kết quả người đàn ông cứ thế nhào tới, há mồm cắn một cái trên vai hắn.

Cảm giác đau nhức, quả thực giống y như thật.

Kỳ Thần ra sức giãy giụa, đột nhiên, chỉ nghe rắc một tiếng trầm vang, một đồ vật cắm ngay đầu người đàn ông kia.

Là một con dao.

Kỳ Thần nhìn theo cán dao, thấy được một người trẻ tuổi ăn mặc theo lối cao bồi, người này còn rất trẻ, nhìn sơ qua chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi.

Hình như đã gặp ở đâu rồi?

Thi thể người đàn ông ngã xuống.

Kỳ Thần đẩy hắn ra, nhìn quái nhân miệng mọc đầy răng nanh ngã vào giữa vũng máu.

Bả vai mình cũng là máu tươi đầm đìa, hơn nữa còn có cảm giác hơi tê mỏi. Thiếu niên đi tới, lấy ra một ống chích, bên trong là chất lỏng màu đỏ, chích một phát ngay gần miệng vết thương.

Máu lập tức ngưng không chảy nữa.

Hơn nữa dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục của miệng vết thương, nhanh chóng liền lại, nhìn chưa hề từng bị thương.

Quả nhiên là game a.

Kỳ Thần vuốt bả vai mình, nhìn thiếu niên này, đột nhiên nhớ tới thân phận của hắn, nói: "Là ngươi, phạm nhân cùng ta trốn khỏi bệnh viện tâm thần."

"Ta không phải bệnh nhân tâm thần, đã nói với ngươi rất nhiều lần." Thiếu niên lạnh lùng nói, rút thanh đao khỏi đầu vai tử thi, chà trên quần áo hắn.

"Ngươi thật sự nên học cách phải chiến đấu như thế nào, cương thi cũng không dễ đối phó, lần sau ngươi sẽ chết."

"Cương thi? Ngươi nói hắn là cương thi?"

Thiếu niên giống như đã thấy nhiều không còn lạ nữa, nói: "Có phải ngươi lại phát bệnh hay không, không nhớ gì hết à?"

"Ta... bị bệnh gì sao?"

"Ngươi mắc chứng mất trí nhớ, cứ cách một khoảng thời gian sẽ phát tác, sau đó quên mất mình là ai, ngươi luôn cảm thấy đây là một trò chơi điện tử, cho nên ngươi không sợ chết, dọc theo đường đi đều là ta trợ giúp ngươi."

Hóa ra là cài đặt như vậy, Kỳ Thần không thể không bội phục nhân viên lập trình trò chơi này, thiết kế ra NPC trí thông minh cao như vậy, lại thiết kế hẳn một thân phận cho người chơi, như vậy người chơi cùng NPC khi đối thoại sẽ không cảm thấy xa lạ.

Kỳ Thần đứng lên, hỏi thiếu niên "Ngươi tên gì vậy?"

"Thôi Chấn."
Bình Luận (0)
Comment