Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3222 - Chương 3229: Đệ Nhị Quan (1)

Chương 3229: Đệ Nhị Quan (1) Chương 3229: Đệ Nhị Quan (1)Chương 3229: Đệ Nhị Quan (1)

"Hai ta không thắng được, không có nghĩa là mọi người đều không thắng được."

Kỳ Thần ngồi dậy, nói: "Ý cô muốn nói, tìm người để chơi trò chơi này?"

"Đúng vậy, tìm những học sinh trẻ tuổi, kinh nghiệm chơi game của tụi nó phong phú, nhất định lợi hại hơn so với chúng ta."

"Chỉ là... cô nên biết, nếu dựa theo suy luận của chúng ta, trò chơi này chơi đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ chết người."

"Nếu chúng ta biết trước điều đó thì sẽ không sợ, cứ nói trước với người ta, một khi gặp phải điều gì đó, phải nhanh chóng thoát ra, ừm... Tuy là có chút nguy hiểm, nhưng dù sao đây cũng là manh mối duy nhất."

Kỳ Thần nói: "Vậy thì trước tiên phải nói với người đó, thứ nhất là để người ta có sự chuẩn bị tâm lý, thứ hai cũng là công khai tình hình, để họ tự lựa chọn."

Tạ Vũ Tình tỏ vẻ tán đồng, vì thế hai người bắt đầu phối hợp tìm người tới chơi thử game này, các đồng nghiệp trong cục cảnh sát thì khỏi suy nghĩ, công tác bận rộn như vậy, ngày thường cũng không có bao nhiêu thời gian để chơi game, không có khả năng chơi thật cừ, muốn tìm thì vẫn phải tìm học sinh, đặc biệt là sinh viên, năng lực thao tác và năng lực phản ứng đối với game đều là trạng thái tốt nhất, nền tảng tri thức cũng đủ phong phú, thích hợp nhất.

Nhưng không thể ra đường tiện tay kéo một người nào đó tới được.

Lúc này Kỳ Thần đề nghị, cứ tìm chính trong các bạn cùng phòng của Vương Tự Cường, vừa lúc bọn họ cũng biết chuyện này, sẽ tương đối dễ dàng tiếp nhận, rốt cuộc có vết xe đổ của Vương Tự Cường.

Tạ Vũ Tình cũng cảm thấy không sai, vì thế tìm số điện thoại của hai sinh viên lúc trước mình lấy lời khai, gọi điện thoại cho một người trong đó, trước tiên hỏi trong số những bạn học bên cạnh hắn, có người nào chơi game đặc biệt lợi hại hay không.

"Chuyện này à, có đó."

"Có thể giúp tôi liên hệ được không?"

"Ừm... Hắn không ở trong trường, tôi có thể cho cô số điện thoại để cô tự liên hệ."

Tạ Vũ Tình lấy giấy bút ra, hỏi hắn: "Tên là gì?" Bàn tay đang cầm bút của Tạ Vũ Tình cứng lại.

"Hắn?"

"Đúng vậy, tuy rằng hắn không ở trong trường, nhưng thi thoảng cũng cùng chúng tôi đánh game, chơi LOL rất cừ, những game khác hình như cũng đều biết chơi."

Diệp Tiểu Mộc chơi game rất siêu, Tạ Vũ Tình cũng biết, bắt đầu từ tiểu học, hắn đã thích chơi game, không riêng gì loại game online đối chiến, game một người chơi cũng chơi, cách giáo dục của Tạ Vũ Tình tương đối thoáng, không quá hạn chế hắn, nhưng từ khi lên cấp hai hắn đã bớt hứng thú với game, trừ cuối tuần ngẫu nhiên chơi một chút cho thư giãn, ngày thường sẽ không đụng đến game.

Tạ Vũ Tình trầm ngâm thật lâu, sau đó gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Mộc.

"Chơi game?"

Trong văn phòng cục cảnh sát, Diệp Tiểu Mộc nghe Tạ Vũ Tình kể chuyện xong, rất là kích động, hắn vốn dĩ rất chú ý đến vụ án này, mỗi ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại cho Tạ Vũ Tình để dò hỏi tiến triển, kết quả bây giờ mẹ thật sự chủ động tìm mình để hỗ trợ phá án, có chút cảm giác như đang nằm mơ a.

Trước khi Diệp Tiểu Mộc tới, Kỳ Thần từng mãnh liệt phản đối quyết định này của Tạ Vũ Tình, hắn cho rằng quá nguy hiểm, không nên tìm Diệp Tiểu Mộc tới thử.

"Vậy tìm người khác thử, chẳng lẽ sẽ không nguy hiểm?" Tạ Vũ Tình hỏi lại.

Kỳ Thần sửng sốt một chút, nói: "Cho nên cô muốn phát huy tỉnh thần không biết sợ sao?"

"Cái gì không biết sợ, tôi chỉ có một đứa con duy nhất a!" Tạ Vũ Tình phản ứng rất mạnh mẽ, giải thích với Kỳ Thần một hồi, cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.

Sau khi Diệp Tiểu Mộc nghe Tạ Vũ Tình nói xong tình huống, khôi phục lại tâm tình đang kích động, cũng hỏi cùng một vấn đề: "Vì sao lại tìm con?"

Tạ Vũ Tình lấy cái ghế dựa tới ngồi đối diện hắn, rất nghiêm túc mà nói: "Con nghe cho kỹ lời mẹ nói, thứ nhất, vụ án này vô cùng quỷ dị, cảnh sát yêu cầu bảo mật, tuyệt đối không được để truyền ra ngoài, mẹ không thể tin tưởng người nào khác. Thứ hai, trò chơi này thật sự sẽ chết người, mẹ không dám chắc sẽ khiến một người xa lạ tin những lời này của mẹ, nếu phải nhớ cho kỹ."

Diệp Tiểu Mộc chậm rãi gật đầu, hắn hiểu rõ, Tạ Vũ Tình tìm mình, là xuất phát từ tín nhiệm tuyệt đối của mẹ đối với mình. Tức khắc lại bắt đầu hơi kích động, cười nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

Tạ Vũ Tình lạnh lùng nói: "Hoàn thành hay không đều không quan trọng, con phải nhớ kỹ, gặp trúng cái gì không thích hợp phải lập tức thoát ra, nhất định không được thể hiện!"

Kỳ Thần lại tiếp lời dặn dò hắn một phen, sau đó nói cho hắn biết một số quy tắc của trò chơi, rồi đưa máy chơi game cho hắn.

Diệp Tiểu Mộc gấp gáp đội mũ giáp lên.

Lần đầu tiên tiến vào trò chơi, Diệp Tiểu Mộc cũng giống như Kỳ Thần lúc ban đầu, cảm thấy chấn động vì thể nghiệm kỳ diệu của trò chơi này, thích ứng một lúc, hắn bắt đầu nghiên cứu bản đồ, sau đó dựa theo con đường lúc trước Kỳ Thần đi mà hướng tới đường cao tốc.

Hắn thấy được con dơi tỉnh thật lớn kia, đang dựa vào một thân cây, không hề động đậy.

Lúc nãy Diệp Tiểu Mộc đã thử, ở trong trò chơi không thể nào sử dụng pháp thuật... Rốt cuộc chỉ là nhân vật trong game, cho dù cảnh tượng có chân thật bao nhiêu, so với thế giới hiện thực cũng là hai chuyện khác nhau.

Cho nên hoặc là giết chết quái vật này, hoặc là nghĩ cách bỏ chạy.

Trước tiên Diệp Tiểu Mộc thử đi tới rừng rậm hai bên trái phải, kết quả giống như còn nhỏ khi chơi các game kiểu như Resident Evil, nhìn trên bản đồ là vô hạn, nhưng càng đi vào trong chỗ sâu, cỏ cây càng tươi tốt, sau đó không thể nào đi tiếp được nữa, mà bên kia lại là một cái hồ, bên hồ là một đầm lầy lớn, càng không thể nào đặt chân tới.

Xem ra muốn ra khỏi vùng núi đi, chỉ có thể đi qua con đường có con dơi tỉnh kia.

Diệp Tiểu Mộc trở lại điểm xuất phát, hắn cũng thấy những viên đá đủ mọi màu sắc trên mặt đất, cũng giống như Kỳ Thần, hắn tin tưởng những viên đá cuội này nhất định là dụng cụ để làm nhiệm vụ, nhưng cụ thể dùng như thế nào đây?

Dùng để đập con dơi tỉnh chắc chắn sẽ đánh không lại.

Đột nhiên Diệp Tiểu Mộc có linh cảm, ném đá tới một phương hướng khác, đá rơi vào trong bụi cỏ, phát ra tiếng vang liên tiếp, con dơi tinh quả nhiên bay đi, Diệp Tiểu Mộc nhân cơ hội tiến lên.

Khoảng cách eo với eữn khẩu! àna naàv càng aần nhưna mà đêât nhiên từ phía sau vang lên một tiếng kêu quái dị, quay đầu nhìn lại, con dơi tỉnh đã đuổi tới, đến phản kháng cũng không kịp, bị kia con dơi tỉnh mổ một nhát lên ót, lập tức ngỏm củ tỏi.

Diệp Tiểu Mộc tỉnh lại, há mồm thở dốc, dùng tay xoa xoa đầu, chỗ bị con dơi tỉnh mổ vẫn còn đau âm ẩm.

"Thế nào, không qua được hả." Kỳ Thần có chút đắc chí.

"Con sẽ thử lại!"

Diệp Tiểu Mộc lại mang mũ giáp lần nữa, tiến vào trò chơi, lại lần nữa đi vào nơi có con dơi tỉnh canh gác, núp ở một góc xa, phát huy tư duy khi còn nhỏ chơi game một người chơi để quan sát hết chung quanh.

Ở cách đó không xa phía sau con dơi tỉnh, bên ngoài núi là một quốc lộ, thỉnh thoảng có ô tô đi ngang qua đường, khoảng cách rất gần với bên này, hơn nữa có những xe chạy rất chậm, Diệp Tiểu Mộc thậm chí có thể nhìn thấy người ngồi ở trong xe.

Nhìn đá ngũ sắc trong tay, đột nhiên hắn nghĩ tới một khả năng, vì thế bắt đầu quan sát quy luật ô tô đi qua, nhắm chuẩn xác thời cơ, ném cục đá trong tay tới đó.

Bộp một tiếng, ném vỡ kiếng cửa sổ một chiếc xe.

Ngay sau đó là tiếng phanh gấp, sau đó một người đi xuống, cầm một ống thép trong tay, hùng hùng hổ hổ tìm kiếm người ném vỡ kính xe.
Bình Luận (0)
Comment