Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3221 - Chương 3228: Đệ Nhất Quan (2)

Chương 3228: Đệ Nhất Quan (2) Chương 3228: Đệ Nhất Quan (2)Chương 3228: Đệ Nhất Quan (2)

"Thế nào?" Tạ Vũ Tình ngồi ở ghế đối diện hắn, thấy hắn tỉnh lại, lập tức hỏi.

"Giống thật quá..."

Kỳ Thần kể lại hết những gì xảy ra trong trò chơi, bao gồm những phần khó có thể lý giải nhất: Vì sao sau khi bản thân tiến vào trò chơi, sẽ có cảm giác như xuyên không, hoàn toàn quên mất thế giới hiện thực, Tạ Vũ Tình nói với hắn, sau khi hắn bắt đầu chơi, người lập tức ngã xuống đất, lúc ấy cô cũng sợ hãi, sau đó kiểm tra hô hấp cùng tim đập của hắn, tất cả đều bình thường, lúc này mới dịch chuyển hắn đến ngồi trên sô pha, còn cô ngồi bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.

Thời khắc cuối cùng trước khi hắn tỉnh lại, đột nhiên cả người hắn run rẩy lên, Tạ Vũ Tình hơi sợ hãi, đang suy xét có nên tháo mũ giáp trò chơi xuống hay không thì Kỳ Thần đã tỉnh lại.

Kỳ Thần nhớ lại quá trình chơi game, nói: "Tuy rằng tôi không biết trò chơi này có quan hệ trực tiếp gì đến vụ án giết người hay không, nhưng tôi cảm thấy nhất định có liên quan, trò chơi này quá kỳ quái."

Tạ Vũ Tình nói: "Hay là cậu tiếp tục chơi đi, xem thử sau khi qua được cửa sẽ có những gì."

Kỳ Thần thật sự cũng hơi nghiện rồi, vì thế uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục tiến vào trò chơi.

Người vẫn đang ở đài ngắm cảnh.

Hắn chạy xuống dưới, lại một lần nữa tiến vào thôn... Lần này lại thất bại, bị người ta đánh chết văng ra.

Kỳ Thần không phục, tiếp tục thử lại.

Liên tiếp thử đến năm lần, Kỳ Thần rốt cuộc ra khỏi thôn, sau khi qua khỏi thôn, cách đó không xa có một căn phòng giống như phòng chứa máy bơm nước, Kỳ Thần cảm thấy căn phòng này nhất định có sự tích gì đó, sau khi đi vào, bên trong có một phòng nghỉ, trên bàn để sẵn một tờ giấy, trên giấy viết: Đã qua được đoạn đầu, mời ký tên.

Kỳ Thần do dự một chút, ký tên của mình ở bên dưới.

Chữ viết trên giấy lập tức thay đổi, biến thành một bức tranh vẽ, vẫn là cỏ cây dày đặc như trước, bên trên có một hàng chữ viết bằng máu: Cửa thứ nhất: Thành phố đẫm máu, phía dưới trái phải có hai lựa chọn: Tiếp tục trò chơi, lưu và thoát ra.

Kừ Thần chon tiến tuc. Chữ viết biến mất.

Đại khái là lưu lại rồi.

Kỳ Thần lục lọi khắp phòng, phát hiện nơi này có điện, còn có một ít thiết bị điện tử đơn giản, góc tường có một tủ lạnh, Kỳ Thần đi tới mở ra, bên trong có ít bánh mì các thử, phỏng chừng có thể bổ sung thể lực, vì thế mang theo.

Trên giường để một chiếc túi vải, Kỳ Thần cũng đeo lên trên lưng, cảm giác chắc là kho vật phẩm. Ở trong phòng đông lạnh, hắn tìm được rồi hai ống vắc-xin phòng bệnh, còn có một cái hộp chứa đầy đá viên, hẳn là dùng để bảo quản vắc-xin phòng bệnh, Kỳ Thần cũng mang hết theo.

Ở trong nhà bếp, hắn tìm được rồi một con dao và một ống thép, cũng mang hết theo bên người.

Nghĩ thầm trong căn phòng nhỏ thế này lại có thể có nhiều đồ vật như vậy, cố tình xuất hiện sau khi qua cửa, có lẽ đây là khen thưởng sau khi qua cửa, được tiếp viện vật tư một lần.

Ở trong phòng nhỏ, Kỳ Thần còn vô tình phát hiện một tấm bản đồ, là bản đồ khu bản địa, đánh dấu một vài ngọn núi cùng các thôn phụ cận, còn có một vài thiết bị linh tỉnh.

Trong đó có một phương hướng được đánh dấu là đi thông qua nội thành, phía dưới dùng bút đỏ vẽ vạch ngang.

Bệnh viện tâm thần tám phần là ở nội thành rồi, hơn nữa phía dưới còn có đánh dấu bằng vạch ngang.

Kỳ Thần cẩn thận nghiên cứu bản đồ, phát hiện dọc theo đường đi này có mấy chỗ vẽ dấu x màu đỏ, ở sơn khẩu đi thông nội thành kia, vẽ một dấu x lớn nhất, rất bắt mắt.

Có ý gì đây, là Boss sao?

Kỳ Thần nghiên cứu hiểu rõ bản đồ, cất vào trong túi quần, mang theo con dao nhỏ tìm được trong nhà bếp kia lên đường.

Tiếp cận nơi đầu tiên được đánh dấu x đỏ, từ rất xa hắn đã nghe được một tràng tiếng rên rỉ kỳ quái, giống như có một nữ nhân vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm tự nói.

Tuy biết rõ đây là game, nhưng cảm giác quá mức chân thật vẫn khiến Kỳ Thần cảm thấy sợ hãi không thôi.

Hắn tiếp cận rất cẩn thận, nương theo ánh trăng, hắn nhìn thấy một cô gái, đứng dưới ánh trăng, hai tay ôm mặt, bả vai run lên từng cơn, tựa như đang khóc. Là quỷ a!

Kỳ Thần núp sau một thân cây để nhìn, thấy giữa mười ngón tay đang che mặt của nữ quỷ này không ngừng có máu chảy xuống, Kỳ Thần nhìn thấy mà khiếp hoảng trong lòng.

Không được trực tiếp đối mặt với nữ quỷ này. Thừa dịp nữ quỷ còn chưa phát hiện, Kỳ Thần định đi vòng qua bên cạnh, kết quả chân đạp lên một nhánh cây khô, phát ra tiếng "rắc rắc", nữ quỷ bỗng nhiên ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều là máu, nhào tới phía hắn.

Kỳ Thần xoay người bỏ chạy, nhưng nữ quỷ này tốc độ cực nhanh, mau chóng đuổi kịp hắn, chui thằng vào trong thân thể hắn, hắn vẫn còn có ý thức, nhưng thân thể hoàn toàn không chịu khống chế, trơ mắt nhìn mình bị người ta thao túng đi đến bên cạnh vách núi, sau đó nhảy xuống dưới...

Kỳ Thần lại bị bắn ra khỏi trò chơi, trở về thế giới thật.

Trò chơi này, quả thực quá kích thích a!

Hắn đã hơi hơi hiểu được tại sao những người đã chết kia lại si mê trò chơi này đến vậy.

Hắn không chịu thua, lại thử tiếp, lần này là đi vòng qua nữ quỷ, tiếp tục đi tới phía trước, giữa chừng lại gặp phải cương thi, yêu quái gì đó, cũng không biết đã chết bao nhiêu lần, cuối cùng đi đến sơn khẩu, đi vào quốc lộ tới thành thị, liền tới khoảng giữa của hai ngọn núi, cũng chính là nơi có dấu x to nhất trên bản đồ, quả nhiên có một con vật giống như con dơi tỉnh đang quanh quẩn ở nơi đó, hình dáng rất giống diều hâu, tốc độ lại cực nhanh.

Kỳ Thần không biết đã chết ở chỗ này bao nhiêu lần, đã nếm đủ các kiểu chết nhưng mà vẫn không qua được.

Lối ra ở ngay đối diện, gần đến nỗi thi thoảng có thể nhìn thấy xe cộ chạy ngang qua, nhưng mà không thể nào đi tới, điều này quả thực làm Kỳ Thần rất suy sụp.

Dưới chân có không ít cục đá đang tỏa sáng lấp lánh.

Kỳ Thần hoài nghi đây là gợi ý của hệ thống, là vật phẩm quan trọng dùng để đối phó con dơi tỉnh khủng bố này, nhưng hắn dùng mấy cục đá đó để đập con quái vật kia thì không có chút tác dụng nào.

Cuối cùng chết nhiều quá, đến Tạ Vũ Tình cũng thấy sốt ruột, lấy mũ giáp của hắn đội lên đầu mình, chơi thử vài lần, cũng là không trốn thoát đuổi giết của quái vật.

"Bỏ đi, có lẽ mình đánh không lại trò chơi này." Cuối cùng Tạ Vũ Tình chán nản ném mũ giáp lên trên ghế sô pha. Kỳ Thần cũng lười đi thử lại, ngồi trên sô pha suy ngẫm.

"Chắc chắn là có thể qua được. Nếu không tôi không tin những người chết kia sẽ dành hết mấy ngày để chơi đi chơi lại một cửa nhàm chán này."

Tạ Vũ Tình suy nghĩ rồi nói: "Vậy chứng tỏ hai chúng ta đều không phải đối tượng chơi trò này. Nhưng vì sao những đứa trẻ đều có thể đánh thắng được?"

Kỳ Thần nói: "Cô nói vậy là thiên lệch những kẻ sống sót, chắc chắn không chỉ có mấy đứa nhỏ đó chơi trò chơi này, khẳng định có rất nhiều người không thể nào qua được cửa, chỉ có bọn họ qua cửa... Cho nên cuối cùng bọn họ đi tới tử vong, mà những người không qua được cửa, giống như chúng ta, cuối cùng đều từ bỏ trò chơi này, cho nên ngược lại mới không bị sao hết?"

Tạ Vũ Tình mở to hai mắt nhìn hắn, ý nghĩ này của Kỳ Thần thật giống như đánh thức cô khỏi giấc mộng, có lẽ thật sự có chuyện như vậy?

"Chỉ là không có cách nào nghiệm chứng quan điểm này," Kỳ Thần buông tay,"Hai ta đều quá kém, đến cửa thứ nhất còn không qua được, phía sau có tình tiết gì cũng không biết."
Bình Luận (0)
Comment