Chương 3236: Hắc Thủy Thành (1)
Chương 3236: Hắc Thủy Thành (1)Chương 3236: Hắc Thủy Thành (1)
Tiểu Cửu mấy ngày liền đều thu liễm yêu khí, biểu hiện ra dáng vẻ một cô gái bình thường, những pháp sư thực lực bình thường này tất nhiên không nhìn ra được lai lịch của cô, không nghĩ tới bên trong những pháp sư này còn có loại người cặn bã như vậy.
"Cô ta là yêu quái, là yêu quái!"
Kẻ chạy thoát kia hô to gọi nhỏ, khiến rất nhiều người bu lại, vây bắt đám người Diệp Thiếu Dương.
Pháp sư chạy thoát kia thêm mắm thêm muối, nói Tiểu Cửu dụ dỗ sư huynh đệ bọn họ ra sao, sau đó giết chết sư huynh của hắn...
"Dương công tử, chuyện này các ngươi giải thích như thế nào a, thân là pháp sư, cư nhiên nuôi dưỡng tà vật đả thương người!" Mấy pháp sư cầm đầu nhảy ra chỉ trích Diệp Thiếu Dương, sau đó gọi mọi người vây hết bọn họ lại, đồng thời gọi Mao Tiểu Phương chủ trì công đạo, không nên bao che tà đạo.
"A Phương ngươi vào đó đi, để ta đối phó." Diệp Thiếu Dương khuyên Mao Tiểu Phương tránh di.
Mao Tiểu Phương đương nhiên biết thực lực của bọn họ, lập tức mang theo đồ đệ tiến vào trong lều trướng.
Trong mắt đám người kia, biểu hiện của bọn họ chỉ ở mức trung bình, vì vậy tự tin tăng cao, dù sao bọn hắn cũng không biết Diệp Thiếu Dương là ai, bọn hắn chỉ kiêng ky Mao Tiểu Phương.
Gã đệ tử kia còn đang tuyên truyền Tiểu Cửu dụ dỗ sư huynh đệ bọn hắn ra sao, đột nhiên một cơn gió lạnh thình lình thổi qua đỉnh đầu, cả người bị lực lượng vô hình nhấc lên, không thể chống cự mà bay về phía Tiểu Cửu.
Quần chúng thất kinh, cùng nhau làm phép để công kích Tiểu Cửu, còn có mấy người nỗ lực tới bắt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lắc mình tách ra, để mấy người này đến lông tóc còn chưa kịp sờ vào, Tiểu Cửu không hề né tránh, lập tức hút hồn phách người kia khỏi thân thể, trực tiếp nhai nát, sau đó rống lớn một tiếng, tầng tầng yêu khí, khiến một loạt pháp sư dẫn đầu bị đánh bay.
Những kẻ phía sau nhìn thấy hình ảnh này, ngây người một lát, trực tiếp bỏ chạy.
"Được rồi, xin bớt giận." Diệp Thiếu Dương đi tới nhéo nhéo mặt của Tiểu Cửu, nhìn tỉnh phách hai người kia bay lên, có chút cảm khái nói rằng: "Có đúng ta đã thành tà đạo rồi hay không?"
"Muội biết huynh làm vậy vì muội." Tiểu Cửu ôm lấy cổ của hắn.
"Phạm sai lầm sẽ phải trả giá, vừa rồi muội cũng không lạm sát kẻ vô tội, ai cũng có ranh giới cuối cùng của mình."
Diệp Thiếu Dương trước khi ngủ, theo thường lệ sẽ cùng Mao Tiểu Phương thảo luận pháp thuật, nói là thảo luận, chủ yếu là Diệp Thiếu Dương nói, hoặc là Mao Tiểu Phương hỏi, Diệp Thiếu Dương trả lời.
Dù sao Diệp Thiếu Dương bây giờ cũng là cảnh giới vô cực, kiến giải đối với pháp thuật vượt lên trước toàn bộ pháp sư nhân gian, hơn nữa năm đó hắn tỉ mỉ nghiên cứu pháp thuật các phái, bất kể là Đạo môn hay là Phật môn, tất cả đều học được tỉnh túy, chỉ riêng về phương diện pháp thuật này mà nói (không thể so thực lực tuyệt đối), không khác chỉ vô tiền khoáng hậu, dù sao pháp thuật cũng là từng bước phát triển, cổ nhân cho dù có mạnh đến mấy, cũng là mạnh về thực lực tuyệt đối và lý giải đối với đạo, phương diện pháp thuật khẳng định chưa chắc đã bằng hậu nhân.
Mao Tiểu Phương vốn là ngộ tính cực cao, bản thân cũng là linh tiên cảnh giới, đối với pháp thuật lý giải cũng sâu hơn người bình thường, ở bên nhau gần một tháng, dưới sự chỉ điểm của Diệp Thiếu Dương, tiến bộ thần tốc, có một ít nhất thời không thể lĩnh hội, hắn cũng đều ghi lại trong bút ký, chờ tương lai chậm rãi nghiên cứu.
Diệp Thiếu Dương thấy hắn ghi chép khổ cực, nói rằng: "Làm vậy mất công quá, ở đây ta có một quyển bút ký, mai tìm một chỗ phô-tô-cóp-py cho ngươi một bản."
"Phô-tô-cóp-py là cái gì." Mao Tiểu Phương ngơ ngác nhìn hắn.
"Oạch..." Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới đây đang là Dân Quốc, nhún vai nói: "Không có gì ngươi ghi đi."
Tuy rằng đã xuyên qua hơn mười năm, nhưng Diệp Thiếu Dương nhớ mãi không quên thời đại kia của bản thân, nhớ tới nhịn không được mà thổn thức.
Mao Tiểu Phương ghi chép xong, tự nhìn lại, than thở: "Ta thực sự là không ngờ tới, hóa ra pháp thuật Lao Sơn tỉnh túy đến như vậy! Cái này chỉ sợ cũng đến Lao Sơn chưởng giáo đương thời cũng chưa chắc lý giải."
Diệp Thiếu Dương nói: "Cái này không phải ta kiêu ngạo, lý giải đối với pháp thuật cũng có liên quan đến cảnh giới của bản thân, cảnh giới không đủ, rất nhiều thứ không ngộ ra được."
Mao Tiểu Phương tán đồng: "Không sai, mấy thứ này của ngươi, cũng đủ để ta mỗi lần tấn chức đều phải suy nghĩ! Nào nào uống chén rượu đi!" Tiểu Phương thích, mấy ngày này cũng chỉ đành uống cùng hắn vài chén.
Lại nói tới Hắc Thủy Thành, trực giác của Diệp Thiếu Dương cho rằng, ở đây nhất định có liên quan đến Vô Cực Quỷ Vương, nếu như muốn nói động cơ, hắn làm như vậy tám phần mười là dẫn dụ mình tới, bằng không với thực lực của hắn, đem thế giới này đùa đến long trời lở đất còn được, chiếm núi làm vua vân vân các thứ với hắn mà nói thực sự quá kém sang.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Diệp Thiếu Dương, cụ thể thế nào, Diệp Thiếu Dương cũng không rõ ràng lắm.
"Nói như vậy, ngươi muốn đánh bại Quỷ Vương, sau đó buộc hắn giải khai phong ấn của Sơn Hải Ấn?" Mao Tiểu Phương hỏi.
"Sơn Hải Ấn bị lực lượng của hắn khống chế, một khi hắn chết, lực phong ấn cũng liền tiêu thất."
"Không cần ép buộc hắn a. Vậy còn dễ dàng chút."
Diệp Thiếu Dương cười khóc."Dễ dàng chút? Đại ca của ta, ngươi cũng biết Quỷ Vương mạnh bao nhiêu, cơ hồ là vô địch, muốn đánh bại hắn hầu như không có khả năng."
Mao Tiểu Phương cười nói: "Nếu như hắn thực sự vô địch, vậy ngươi tới tìm hắn, không phải là chịu chết sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Đúng vậy, ta cũng ôm theo một chút hy vọng, nếu không, ta cũng không thể chết già ở chỗ này, dù sao cũng phải thử xem, hơn nữa hắn cũng không dám giết ta."
Mao Tiểu Phương cũng thở dài nói rằng: "Ta cảm giác chúng ta sắp phải chia xa rồi, như vậy đi, ngươi nhổ một chòm tóc cho ta, chờ sau trăm tuổi, ta đầu thai chuyển thế, đến thời đại của ngươi, vẫn có thể tìm tới ngươi."
Diệp Thiếu Dương xấu hổ nói: "Đừng làm loạn, ngươi cũng không phải muội tử, làm như vậy kỳ cục lắm."
"Chúng ta là huynh đệ a! Tình cảm huynh đệ cũng trân quý giống như vậy!" Mao Tiểu Phương như thuở niên thiếu đôi mươi, nghiêm trang nói, Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là cắt một túm tóc cho hắn, Mao Tiểu Phương cũng cắt một đoạn, đưa cho Diệp Thiếu Dương cất giữa.
Cảm giác giống như trao đổi tín vật, Diệp Thiếu Dương rất ngượng ngùng, Mao Tiểu Phương lại rất hài lòng, cười to nói: "Vậy là được rồi được rồi, ba đời cũng bị dọa cho bỏ chạy!"
Hai người lại hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương đứng dậy cáo từ, trở lại lều của mình, kết quả đi vào, đột nhiên một bóng người xẹt qua, đánh hắn một chưởng, Diệp Thiếu Dương phản kích theo bản năng, dùng bản thân bị bay ra ngoài, ngã ngồi trên đất cát, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người nọ.
"Móa!"
Diệp Thiếu Dương lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, hét lớn: "Bà mịa huynh đã chịu về rồi!"
Đạo Phong!
Người đánh lén mình người lại là Đạo Phong.
Đạo Phong mặc một bộ áo dài màu xanh lam, eo thắt một sợi thắt lưng bằng tơ, vẫn là tóc dài phiêu dật, mang trên mặt nụ cười tà mị, nói rằng: "Ngươi cũng là vô cực cảnh giới, cũng coi như nhất đại tông sư, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì, còn nữa, không được nói năng thô tục."
Diệp Thiếu Dương trân trân nhìn hắn.
"Hử?"
"À, đây không phải là phong cách nói chuyện bình thường của huynh, trước đây huynh không phải đều là lời ít ý nhiều sao, cạy miệng mãi cũng không thèm nói, thế nào mà hôm nay nói nhiều vậy."
Đạo Phong hắc tuyến đầy đầu, xoay người đi vào lều trướng.
Diệp Thiếu Dương vội vã đi vào.