Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3233 - Chương 3240: Lôi Điện Pháp Vương (1)

Chương 3240: Lôi Điện Pháp Vương (1) Chương 3240: Lôi Điện Pháp Vương (1)Chương 3240: Lôi Điện Pháp Vương (1)

Vương Tự Cường nhìn hắn, đột nhiên cười rộ lên,"Ta nhớ ra rồi, ngươi là một người bệnh trong bệnh viện của chúng ta, ngươi mắc chứng hoang tưởng, luôn tưởng tượng chúng ta thành những người khác, tưởng tượng nơi đây là thế giới trò chơi."

Diệp Tiểu Mộc cạn lời, cũng không giải thích gì với hắn, sau cùng cũng hiểu ra, hắn kỳ thực chính là một NPC trong này.

Thế nhưng đột nhiên, Diệp Tiểu Mộc bỗng nghĩ tới một chuyện không thể nào giải thích được.

Vương Tự Cường vừa mới chết không được mấy ngày, mà trò chơi này không biết đã tồn tại bao lâu, tại sao lại xuất hiện một NPC giống Vương Tự Cường như đúc, hơn nữa. ... Vương Tự Cường mà mình quen biết, có thói quen chớp mắt, đặc biệt là khi nhìn vào mắt của người khác lúc nói chuyện, hai mắt của mình sẽ càng không ngừng nháy.

Vương Tự Cường trước mặt mình này, khi nói chuyện cũng có thói quen như vậy.

Một người mới vừa chết, làm sao lại xuất hiện ở trong một trò chơi đã tồn tại từ trước đó?

Ngay lúc đó, Diệp Tiểu Mộc nghĩ tới hai loại khả năng, thứ nhất là trò chơi này đại khái đều có công năng ghi chép lại, sau khi Vương Tự Cường chết, một ít biểu hiện của hắn ở trong trò chơi sẽ được ghi chép lại, sau đó bị phía chế tác lấy ra, tạo ra một mô hình trò chơi, sau đó dùng phương thức vá lỗi đưa vào trong trò chơi, lượng công việc này không lớn, đại khái vài ngày sẽ có thể làm xong.

Động cơ làm như thế... cũng vì bọn họ muốn tăng cảm giác chân thực của trò chơi, có lẽ cố ý thỏa mãn dục vọng biến thái nào đó? Nói như vậy, Diệp Tiểu Mộc nhớ lại những NPC gặp phải dọc theo đường đi, bọn họ rất có thể đều là những người đã chết trong trò chơi này...

Còn có một loại khả năng, chính là trò chơi này đọc được sóng điện não của mình, nhờ vào trí nhớ của mình, ở chỗ này sáng tạo ra hình tượng Vương Tự Cường, như vậy thì có chút hão huyền, chẳng qua loại thể nghiệm hoàn toàn đầu nhập vào, tựa như xuyên qua trò chơi, vốn là rất khó hiểu nổi, chí ít Diệp Tiểu Mộc chưa từng cảm giác trò chơi nào kỳ diệu đến vậy.

"Không phải ngươi bỏ chạy cùng Thôi Chấn rồi sao, tại sao ngươi lại trở về, đi, mau đi với ta tới gặp viện trưởng!" Vương Tự Cường đi tới bắt lấy tay Diệp Tiểu Mộc, Diệp Tiểu Mộc cảnh giác mà đẩy hắn ra. Vương Tự Cường sửng sốt một chút, nghiêm túc khuyên bảo hắn: "Ngươi chỉ là mắc chứng hoang tưởng, chích rồi uống thuốc sẽ khỏe thôi, hoàn toàn có thể trị hết, ngươi không giống với Thôi Chấn, hắn có khuynh hướng bạo lực, lần hành động này, ta cũng biết mọi người là do hắn giết, ngươi chỉ là một tòng phạm, ta đã xin bệnh viện, chỉ cần ngươi phối hợp trị liệu, bệnh viện chắc là sẽ không truy cứu chuyện này. .

Vương Tự Cường vừa nói, vừa đi về phía Diệp Tiểu Mộc.

Diệp Tiểu Mộc chậm rãi lui về phía sau, rút cây gậy từ trong túi quần ra, trải qua ác chiến mấy buổi tối, hắn đã sớm hiểu ra đây là một trò chơi tìm đường sống, nhân vật không có kỹ năng đặc thù gì, chính là một người thường, ngay từ đầu sẽ hắn cầm con dao Thôi Chấn cho mình để làm vũ khí, sau đó con dao kia bị gãy mũi lúc đánh nhau với cương thi, vì vậy hắn liền tìm đến mộc côn này.

Tài nguyên của trò chơi này thật là ít ỏi, Diệp Tiểu Mộc dọc theo đường đi đều cầm theo mộc côn miễn cưỡng có thể phòng thân này.

"Này, Tiểu Mộc, ngươi không cần phải sợ, ta tới giúp ngươi."

"Ngươi gọi ta là gì?"

"Tiểu Mộc a, Diệp Tiểu Mộc, đây không phải là tên của ngươi sao?"

Hắn lại còn biết tên mình!

Diệp Tiểu Mộc hoàn toàn ngây dại.

Đến lúc này, hắn mơ hồ cảm giác được, trò chơi này tuyệt đối không đơn giản như vậy, có thể. .. những người trước mặt này đều không phải là NPC, mà là. .. quỷ hồn?

Trước kia không phải mình đã dùng thuật sưu hồn nhưng không tìm được hồn phách của Vương Tự Cường sao, chẳng lẽ đi vào trong trò chơi này?

Đột nhiên cánh tay tê rần, là Vương Tự Cường thừa dịp hắn miên man bất định, đột nhiên vọt tới bên cạnh hắn, chích một mũi lên trên cánh tay hắn.

"Đừng sợ, đây là thuốc gây mê, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi."

Vương Tự Cường cười với hắn.

Tầm mắt của Diệp Tiểu Mộc trở nên mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại, khôi phục ý thức một chút, hắn nỗ lực ngồi dậy, nhưng cả người không thể động đậy, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện toàn thân mình trên dưới quấn đầy dây lưng, bị trói ở trên giường bệnh. chiếc máy rất kỳ quái, thấy nó, Diệp Tiểu Mộc trước tiên nghĩ tới máy hấp dầu ở tiệm cắt tóc, một chiếc máy hình tròn, để ngay trên đầu mình, Diệp Tiểu Mộc nhất thời hơi sợ, tuy rằng đây là trò chơi, nhưng những gì từng trải qua trước nay cho hắn biết, cho dù ở đây mình gặp phải điều gì, cảm giác trên thân thể đều giống như ở thế giới thật, nếu bị đau thì sẽ là đau thật.

Lỡ như bọn họ thực sự muốn làm phẫu thuật cho mình hay gì gì đó thì biết làm sao?

Nhưng ở chỗ này lại không có nút lưu và thoát game, bây giờ muốn thoát ra ngoài cũng không làm được.

Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu tìm kiếm cơ hội chạy trốn, thế nhưng toàn thân bị trói quá chặt, động một cái cũng khó khăn, hắn đang sốt ruột, đột nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra.

Vương Tự Cường đi đến. Lúc này hắn đã mặc áo blouse trắng, cười với mình.

Tiếp đó có người đi theo hắn vào, là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặt mũi rất xấu xí, nhưng cũng rất nhã nhặn, cười hi hi, mang một cặp mắt kiếng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất âm hiểm cũng rất hèn mọn.

Diệp Tiểu Mộc cảm giác hình như mình đã gặp người kia ở nơi nào rồi?

"Đây là Dương viện trưởng của chúng ta, viện trưởng đại nhân của chúng ta lần này tự mình đến trị liệu cho ngươi, Diệp Tiểu Mộc, ngươi phải phối hợp một chút. .

Dương viện trưởng đi tới bên cạnh Diệp Tiểu Mộc, dời một cái ghế tới ngồi xuống, cười he he nhìn Diệp Tiểu Mộc, để cho Diệp Tiểu Mộc cảm giác phập phồng bất định, nỗ lực nói rằng: "Ta không bị bệnh."

Dương viện trưởng cười nói: "Biết tại sao mình phải vào đây không?"

"Không biết."

"Bởi vì ngươi nghiện mạng internet, nghiện mạng chính là bị bệnh, không có bệnh tại sao lại tới nơi này"

Nghiện mạng???

Nói cái gì lung tung vậy!

Diệp Tiểu Mộc nghỉ ngờ nhìn hắn, một đoạn ký ức bật ra khỏi đầu, đó là một phim tài liệu xem trên mạng, ghi chép lại một sự việc xảy ra mười mấy năm trước, khi đó internet vừa mới hưng khởi không lâu, bởi vì rất nhiều thanh niên nghiện lên mạng, thế là cả xã hội đều lên án lên mạng khâng có cái dì tất thâm chí á naười hê lên khẩu hiêu "nahiên mana là bệnh".

Tuy rằng sau khi internet được phổ cập, mọi người đối với chuyện lên mạng đã có nhận thức chính xác, trò chơi internet cũng đã được quản lý, rốt cục đã trở thành một phần trong cuộc sống của con người, hôm nay rất nhiều thanh niên căn bản không thể nào tưởng tượng nỗi những quan điểm vào thời điểm đó sẽ cảm thấy rất hoang đường, sẽ đem ra mà phỉ nhổ, nhưng vào lúc đó, toàn bộ xã hội đều như vậy.

Có rất nhiều người ở thời đại kia, còn mở trường học trị bệnh nghiện mạng kiếm tiền, bọn nhỏ đương nhiên sẽ không chủ động đi, đều là người nhà báo danh, buộc con cái phải đi, những mà trường học dành cho người nghiện mạng đó, cũng không có cách "trị liệu" gì đối với những đứa trẻ này, chẳng qua chỉ là giam giữ và dùng cách xử phạt về thể xác, có một dạo còn gây ra không ít tin tức gây sốc.

Trong đó nổi tiếng nhất chính là người tên Dương Vĩnh Tín, đã xây dựng một trường học ở Sơn Đông dành cho người nghiện mạng.
Bình Luận (0)
Comment