Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3232 - Chương 3239: Hắc Thủy Thành (4)

Chương 3239: Hắc Thủy Thành (4) Chương 3239: Hắc Thủy Thành (4)Chương 3239: Hắc Thủy Thành (4)

Cả đêm rồi, ở trong trò chơi không biết hắn đã chết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ đây là dạng trò chơi gì: Giống như những trò tìm đường sống ngày xưa, có mục đích rõ ràng, đó chính là trở lại bệnh viện tâm thần, tìm kiếm quyển nhật ký mà Thôi Chấn nói, trong đó có hết thảy những "Chứng cớ phạm tội" về bệnh viện tâm thần dùng bệnh nhân làm thí nghiệm.

Thế nhưng luôn sẽ có tình huống thế này thế nọ đột nhiên xảy ra, đưa hắn đi hết địa đồ này đến địa đồ khác, trải qua đủ loại quá trình đào sinh... Giống như lúc ban đầu khi đi ra từ vùng núi, rất nhiều câu đố đều là vắt hết óc, phải chết rất nhiều lần, chú ý rất nhiều chỉ tiết nhỏ nhặt mới có thể tìm được biện pháp qua cửa.

Có đôi khi Diệp Tiểu Mộc cũng không khỏi không bội phục người thiết kế ra những trạm kiểm soát này, độ khó thực sự rất cao, nhưng chính vì điểm này, còn có thiết kế và tính năng trò chơi rất thật, một ngày chơi rồi sẽ rất dễ dàng bị ghiền.

Nhất là NPC của trò chơi này, thực sự được nhân tính hóa quá cao, có đôi khi Diệp Tiểu Mộc cũng hoài nghỉ những thứ này có phải đều là người thật hay không, hắn chơi game nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy NPC nào chỉ số thông minh cao như vậy, cho dù ngươi hỏi cái gì, bọn họ đều có thể trả lời chuẩn xác câu hỏi của ngươi...

Diệp Tiểu Mộc ngồi nghỉ một hồi, cảm giác cả người mới đỡ hơn được chút, cầm điện thoại di động lên, thử lên mạng tìm kiếm trò chơi này, lại không thể nào tìm ra được một chút tin tức. Điều này làm cho hắn không thể nào hiểu được, lẽ ra một trò chơi ưu tú như thế, phương diện thiết kế lập trình ưu tú như vậy, về đầu tư chắc chắn sẽ không kém bao nhiêu so với những đại tác phẩm 3A, nhưng vì sao trò chơi này không bỏ vốn kinh doanh, trái lại còn bí ẩn như vậy, tựa hồ như sợ bị người bình thường phát hiện ra vậy.

Công ty game làm như thế là có mục đích gì?

Diệp Tiểu Mộc vừa ăn mì một suy nghĩ mấy vấn đề này.

Lúc này Tuyết Kỳ đã ngồi trở lại đối diện hắn trên giường, Diệp Tiểu Mộc nhìn chằm chằm đôi chân mang tất chân của cô, tiến hành suy nghĩ cao độ. Về phần tầm mắt, hắn hoàn toàn không chú ý tới mình đang nhìn cái gì, chỉ là theo bản năng tìm một tiêu điểm mà thôi.

Tuyết Kỳ lại nghĩ hắn một mực nhìn chân của mình, bị hắn nhìn đến phát hoảng trong lòng, vội vàng rút chân về, mắng: "Con phát bệnh điên rồi "Cái gì?" Diệp Tiểu Mộc vẻ mặt ngơ ngác.

Tuyết Kỳ cũng lười cùng hắn nhiều lời về chuyện này, hỏi hắn cả đêm có thu hoạch gì không.

Diệp Tiểu Mộc kể hết tất cả những gì trải qua trong trò chơi, còn nói hết ra những suy đoán của mình, Tuyết Kỳ sau khi nghe xong cũng là kinh thán không thôi, cô cũng muốn thử một chút trò chơi này, vì vậy để Diệp Tiểu Mộc giúp cô đội mũ giáp lên, kết quả thế nào cũng không mở ra được giao diện của trò chơi. .. Lẽ nào là bởi vì mình không phải nhân loại, nhưng mà vì sao trò chơi lại có thể phân biệt điều này?

Tuyết Kỳ sợ bị Diệp Tiểu Mộc nhìn ra kẽ hở, vì vậy không thử nữa, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Con không cần nhớ những thứ linh tinh đó, bây giờ con phải chú ý nhất đến một điểm, tìm được trò chơi này dựa vào cái gì để giết người, đừng quên, trước kia những người chơi trò chơi này, toàn bộ đều chết hết, bọn họ nhất định là ở trong trò chơi gặp chuyện gì đặc biệt, tìm con đến chính là muốn phá giải điều này, con ngàn vạn lần không được thiếu cảnh giác, nếu không rất khả năng con cũng sẽ chết!"

Diệp Tiểu Mộc trong lòng giật mình, mình thật sự đắm chìm trong nội dung vở kịch của trò chơi, nếu như Tuyết Kỳ không nhắc nhở, đã quên trách nhiệm của chính mình rồi. Hắn từ trò chơi ban đầu một màn nghĩ đến kết thúc, thực sự không nghĩ ra có nguyên nhân gì tạo thành tử vong cho người chơi.

Ăn xong mì, Tuyết Kỳ thúc giục hắn nhanh đi ngủ một giấc, không phải chết vì chơi trò chơi, chỉ sợ cũng sẽ vì ngủ không đủ giác mà chết bất ngờ. Diệp Tiểu Mộc không thể làm gì khác hơn là đi ngủ, ép buộc mình không thèm nghĩ đến trò chơi nữa, bởi vì mệt mỏi rã rời nên ngược lại cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Tuyết Kỳ đi tới sân thượng, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, báo cáo phát hiện của mình, Tạ Vũ Tình nghe xong, hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói: "Cái gì, cô nói là lúc nó đang chơi game, hồn phách không ở trong người, cô chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn, tôi đã thấy rất nhiều lần, mỗi lần nó chết trong trò chơi, rời khỏi trò chơi, lúc này hồn phách của nó cũng không biết từ nơi nào mà trở về, thế nhưng chỉ cần nó tiến nhập trò chơi, hồn phách lập tức tựa như đi tới một nơi không tồn tại, nói chung không có ở trong thân thể."

"Vậy... Lẽ nào khi chơi trò chơi, hồn phách thực sự đi vào trong trò chơi?"

"Tôi không biết, lại nói tiếp trò chơi chỉ là món đồ do người ta thiết kế hư cấu ra, lại không được xem là một thế giới, dựa vào chất truyền dẫn gì xác là chuyện đã xảy ra."

"Nếu là như thế, những người lúc trước chết khi chơi trò chơi này, tôi đã hiểu được một chút. . ." Tạ Vũ Tình thì thào nói, hỏi Tuyết Kỳ, có phải trò chơi này là một thế giới khác hay không, khi người ta chơi game, hồn phách cũng tiến vào, sau đó giả như gặp phải nguy hiểm gì ở bên trong, hồn phách cũng liền bị giam ở bên trong không ra được, cho nên những người chết kia khi bị phát hiện, nhục thể vẫn còn đó, nhưng hồn phách lại không thấy đâu.

"Nhưng mà. . . Như vậy vẫn không thể giải thích được tại sao bọn họ trước khi chết lại bị điện giật. .

Tuyết Kỳ lớn tiếng nói: "Tôi mặc kệ cô phải phá án gì, tôi chỉ hỏi cô một câu, có muốn để cho Tiểu Mộc tiếp tục nữa hay không?"

Tạ Vũ Tình thử hỏi dò: "Cô cảm thấy thế nào?"

"Tạm thời hình như không có nguy hiểm gì, mỗi lần bị chết, hồn phách của nó cũng sẽ trở lại. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng, cô tự mình suy nghĩ đi, dù sao nó là con trai cô chứ không phải con tôi."

Tạ Vũ Tình biết cô đang nói lẫy, Tuyết Kỳ cũng là ở chung với Diệp Tiểu Mộc từ khi hắn còn nhỏ, tình cảm của cô đối với Diệp Tiểu Mộc có khi còn sâu đậm hơn người làm mẹ như cô. Tạ Vũ Tình suy ngẫm nửa ngày, để cho cô trước tiên theo sát, tạm thời đừng để Tiểu Mộc chơi, miễn cho lỡ như phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp.

"Nó đang ngủ, đợi nó tỉnh lại tôi sẽ để ý nó." Tuyết Kỳ cũng rất hài lòng với câu trả lời của Tạ Vũ Tình, vì vậy đi tới phòng khách, mở tỉ vi xem. Cô dự tính Diệp Tiểu Mộc thế nào cũng phải ngủ mấy tiếng đồng hồ, hiện tại hắn mới ngủ không được lâu, nên không đi quấy rối hắn.

Trên tỉ vi đang chiếu Diên Hy Công Lược, một bộ phim truyền hình rất lâu rất lâu rồi, Tuyết Kỳ xem một hồi thì ghiền, ngồi xem mãi.

Cô không ngờ rằng, Diệp Tiểu Mộc ngủ hai tiếng thì đã tỉnh lại.

Chính hắn cũng không biết vì sao, có thể là trong lòng còn vương vấn trò chơi kia, vì vậy ngồi dậy, tiếp tục đội mũ giáp lên, chơi tiếp...

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng hắn cũng đi tới bệnh viện tâm thần, lúc này bệnh viện tâm thần đã thành một phế tích, khắp nơi sương trắng lan tràn, nhìn qua rất kinh khủng.

Diệp Tiểu Mộc vẫn luôn nghĩ trò chơi này có học hỏi thiết kế của Silent Hill ở một trình độ nhất định, đến nơi này, cảm giác càng thêm mãnh liệt.

"Ngươi là ai... ."

MÔ† noười † †trona eưởng mù dày đăc đi tới hỏi hắn. Bởi vì mới vừa vào đại môn, Diệp Tiểu Mộc nghĩ lúc này không có khả năng gặp phải địch nhân, cho nên người này chắc là NPC.
Bình Luận (0)
Comment