Chương 3238: Hắc Thủy Thành (3)
Chương 3238: Hắc Thủy Thành (3)Chương 3238: Hắc Thủy Thành (3)
"Nhưng làm sao huynh biết đệ ở chỗ này?"
Đạo Phong chỉ chỉ Hoa Tuyết Mã Não Giới trên tay mình, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, trên tay mình cũng đeo một cái, nhiều lần trước đã từng dùng nó để cảm ứng vị trí của Đạo Phong, chưa từng cảm ứng được. Đạo Phong nói cho hắn biết, đó là bởi vì phần lớn thời gian hắn đều ở đây hỗn độn giới, mỗi ngày sẽ trở lại nhân gian một lần, thử cảm ứng Diệp Thiếu Dương có ở đây hay không, kết quả ngày hôm nay như kỳ tích vậy, đã cảm ứng được vị trí của hắn, vì vậy lập tức tìm tới.
Hắn đoán được Diệp Thiếu Dương sẽ làm gì.
Dương Cung Tử có thể có cơ hội sống lại, Diệp Thiếu Dương trong lòng tất nhiên là vui sướng vô hạn, nhưng từ Dương Cung Tử lại nghĩ đến Mỹ Hoa, Bánh Bao, Thu Oánh những người đã chết đi, trong lòng trống trải không nói nên lời.
Tam giới chỉ chiến năm đó, Liên Minh Tróc Quỷ tổn thương thảm trọng, nhưng dù thế nào cũng đã trì hoãn được thiên kiếp, hôm nay Vô Cực Quỷ Vương vẫn còn, tất cả còn chưa thực sự kết thúc.
Tương lai sẽ thế nào đây?
Diệp Thiếu Dương cũng không dám chắc, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, bất luận như thế nào, trước tiên phải trở về thế giới của mình.
Sau khi tâm tình mừng như điên đã dịu bớt, Diệp Thiếu Dương bắt đầu thảo luận với Đạo Phong làm sao đối phó Vô Cực Quỷ Vương, Đạo Phong cho rằng, Vô Cực Quỷ Vương kiến tạo Hắc Thủy Thành này, nhất định mục đích cũng là để dẫn dụ bọn họ đi tới, hơn nữa ngầm đồng ý cho bọn họ chạy trốn khỏi Sơn Hải Ấn, cũng nhưng không sợ hắn không đi.
Điều này cũng đã kiểm chứng cho biện pháp Diệp Thiếu Dương từng nghĩ tới trước đó: Nhất định là Vô Cực Quỷ Vương ở Hắc Thủy Thành đã chuẩn bị điều gì đó, đang chờ bọn họ.
Nhưng mà hình như cũng không cạm bẫy gì, bằng không khi mình đi ra khỏi Sơn Hải Ấn, hắn tùy thời đều có cơ hội giết mình, không cần thiết bày ra trận thế các thứ.
"Nhưng mà, gần đây ta nghe được Vô Cực Quỷ Vương đang bế quan tu hành, mấy năm gần đây, hắn đều không xuất quan, nếu thật sự như vậy, lần này chính là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Diệp Thiếu Dương nghe xong quả thực không thể tin được "Quỷ Vương... lại bế quan tu luyện? Còn có thiên lý hay không!" "Hắn bế quan không phải là vì tu luyện. Hắn tu chính là huyền công âm dương giao thái, tất nhiên cũng có lúc âm thịnh dương suy, hoặc là lúc âm suy dương thịnh, bởi vậy cứ mỗi sáu mươi mốt năm, hắn đều cần bế quan ba năm, dưỡng tức âm dương nhị khí, từ lão dương đến thiếu dương, rồi đến thiếu âm, hoàn thành quá trình này mới có thể làm cho âm dương nhị khí sinh sôi không thôi."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, nói: "Những điều này làm sao mà huynh biết được?"
"Đệ nghĩ rằng mấy năm nay ta đều nhàn rỗi ở đây sao? Tất nhiên ta có phương pháp điều tra của ta."
"Vô Cực Quỷ Vương không phát hiện ra huynh?"
"Ta đã tu thành vô tướng thuật, đến hắn cũng không thể phát hiện."
Dừng lại một chút, Đạo Phong nói rằng,"Đương nhiên, ta cũng không dám bảo đảm đây không phải là cái bẫy của Quỷ Vương, nhưng chúng ta phải tìm được Từ Phúc, đây là biện pháp duy nhất."
Hắn tiếp tục giảng giải, mình đã điều tra được tung tích của Từ Phúc, bị Vô Cực Quỷ Vương giam giữ ở trong mật thất của một cổ mộ —— có trời mới biết Vô Cực Quỷ Vương làm sao tìm được hắn, tám phần mười là hắn không muốn làm phép để đưa Vô Cực Quỷ Vương trở về, bởi vậy mới bị nhốt lại.
Ở phương diện này, Vô Cực Quỷ Vương cũng không có biện pháp gì tốt hơn, đến trình độ như Từ Phúc, chỉ cần chuyện hắn không muốn làm, người khác không cách nào cưỡng bách, các loại đại hình đối phó quỷ hồn đối với hắn chỉ là trò trẻ con, hơn nữa Vô Cực Quỷ Vương là ai, sẽ không có kém sang mà đi dụng hình như thế. Không thể giết hắn, cũng không thể thả hắn đi, dĩ nhiên là chỉ có thể nhốt lại, sau đó nghĩ biện pháp thuyết phục hắn.
Đạo Phong mang tới những điều này, đích xác đều là tin tức tốt, tuy rằng Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu đều nghĩ chuyện này quá mạo hiểm, nhưng chuyện cho tới nước này cũng không có biện pháp gì tốt hơn.
Đêm đó Đạo Phong không đi, ở lại trong lều của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cảm giác có phần thần kỳ, ngày hôm qua mình còn đang khổ cực suy tư về tung tích của Đạo Phong, kết quả chỉ chớp mắt hắn liền xuất hiện, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, hình như lần nào Đạo Phong cũng đều là như vậy, thoáng cái mất tích thật lâu, ai cũng không biết hắn đã làm gì, sau đó thoáng cái lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Hình như loại trạng thái này với hắn mà nói mới là thái độ bình thường.
Huuvnh đê hai naười hàn huyện môêt suốt đêm. cuối cùno Đao Phona đưa bình chứa hỗn độn chân khí giao cho Diệp Thiếu Dương, kêu hắn cất kỹ.
"Vì sao đưa cho đệ?" Diệp Thiếu Dương không giải thích được, thực lực của mình không bằng Đạo Phong, đồ vật để ở trên người hắn an toàn hơn mới đúng.
Đạo Phong trầm mặc một chút, nói: "Lỡ như ta không thể quay về, đệ nhất định phải mang theo nó trở về hỗn độn giới, nhớ kỹ đi tới cổng Hiên Viên, trên cây sinh mệnh ở gần đó, có Thụ Chi Tâm, là khởi nguyên của hỗn độn khí, đệ mở bình sứ này ra, để hỗn độn chân khí bám vào mặt trên, tự nhiên sẽ thu nạp tàn hồn của Cung Tử, chỉ cần mấy ngày là cô ấy có thể sống lại."
Diệp Thiếu Dương kiên trì nghe hắn nói xong, lên tiếng: "Chuyện phức tạp như vậy, huynh giao cho đệ làm a, vậy còn huynh?"
"Lỡ như xảy ra chuyện gì, chí ít ta phải bảo đảm đưa đệ trở lại."
"Huynh thôi đi, có đi thì cùng đi."
Đạo Phong mỉm cười, nói: "Đệ cũng là tông sư rồi, phải giác ngộ một chút chứ. Sơn Hải Ấn chỉ có đệ biết dùng, chỉ cần đệ có thể trở về, tương lai tất nhiên còn có cơ hội trở lại đón bọn ta."
Diệp Thiếu Dương cũng không phản đối nữa.
"Đệ sẽ tận lực, tận lực đưa chúng ta cùng nhau trở về."
Trời còn chưa sáng, Đạo Phong đã thúc giục Diệp Thiếu Dương hành động, hắn không cho Diệp Thiếu Dương mang theo Mao Tiểu Phương cùng đi, lý do là mang quá nhiều người theo cũng vô dụng, lỡ như bị Vô Cực Quỷ Vương phát hiện, đừng nói Mao Tiểu Phương linh tiên cảnh giới, hay cảnh giới có cao hơn nữa, ở trước mặt Quỷ Vương cũng như con kiến hôi mà thôi, nếu là bạn tốt thì không cần phải lôi kéo người ta mạo hiểm cùng mình.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ thấy cũng đúng, nhưng mà nếu đợi sáng ra nói với Mao Tiểu Phương, hắn khẳng định không đồng ý, dù sao hắn cũng đi theo xa như vậy, vì vậy Diệp Thiếu Dương viết một phong thơ đặt ở trong lều, sau đó mang theo Tiểu Cửu lặng lẽ lên đường.
Chỉ có ba người, xuất phát về hướng đại mạc thâm sâu.
Trời sắp sáng rồi.
Lúc Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, mấy lều trướng đã bị ẩn trong sắc trời tờ mờ sáng, hết thảy đều rất an tĩnh, mặt trời còn chưa ra tới.
Thật hy vọng đây là buổi tối cuối cùng mình ở lại đây.
Khi trời gần sáng Diệp Tiểu Mộc hạ mũ giáp xuống, yếu ớt đi tới ghế con một điếu."
Tuyết Kỳ mắng: "Tiểu tử này có phải muốn chết rồi không!"
Diệp Tiểu Mộc le lưỡi một cái nói: "Con mệt quá, hay là cô cô nấu cho con bát mì đi, thêm một trứng gà và lạp xưởng hun khói nha."
Tuyết Kỳ vốn định mặc kệ hắn, nhưng nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, cũng rất đau lòng, vì vậy đứng dậy đi nấu mì, chỉ là trong miệng vẫn lầu bầu.
Diệp Tiểu Mộc lằng lặng nằm trên giường, nửa ngày không nhúc nhích.
Cả đêm rồi, ở trong trò chơi không biết hắn đã chết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ đây là dạng trò chơi gì: Giống như những trò tìm đường sống ngày xưa, có mục đích rõ ràng, đó chính là trở lại bệnh viện tâm thần, tìm kiếm quyển nhật ký mà Thôi Chấn nói, trong đó có hết thảy những "Chứng cớ phạm tội" về bệnh viện tâm thần dùng bệnh nhân làm thí nghiệm.