Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3241 - Chương 3248: Cái Kết Của Pháp Vương (2)

Chương 3248: Cái Kết Của Pháp Vương (2) Chương 3248: Cái Kết Của Pháp Vương (2)Chương 3248: Cái Kết Của Pháp Vương (2)

Nói xong trên dưới quan sát hắn, hỏi: "Con... không sao chứ?"

"Không sao hết, chỉ có hồn lực hơi bị tổn thương, ặc, con nói như vậy có thể mẹ không hiểu mấy, dù sao con ngủ một giấc là tốt thôi."

"Tốt lắm, mẹ về đơn vị trước, còn phải họp suốt đêm."

Trước khi đi, Tạ Vũ Tình không quên lấy đi trò chơi mũ giáp, chặt đứt ý niệm muốn lần nữa tiến vào trò chơi trong đầu Diệp Tiểu Mộc, nhưng mà hắn đột nhiên nhớ tới, lúc nãy ở trong trò chơi nghe người thiết kế không biết tên nói là, hình như sau lần cuối cùng rời khỏi trò chơi, trò chơi sẽ tự động bị xóa bỏ, không có cách nào tiến vào được nữa.

Nếu quả thật là như vậy, thật đúng là không cam lòng a.

"Mẹ. ..Mẹ."

"Sao vậy?" Tạ Vũ Tình xoay người lại nhìn hắn.

"Mẹ, bây giờ mẹ cũng biết trên đời này có quỷ rồi, mẹ không định trò chuyện với con một chút à, sao con cảm thấy hình như mẹ không có cảm giác gì."

Đổi lại là người bình thường, lần đầu tiên nhìn thấy quỷ hồn, chắc chắn sẽ không biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Tạ Vũ Tình cười cười,"Đừng quên mẹ đang làm nghề gì, trong lúc công tác, sẽ luôn gặp phải một ít."

"Được rồi." Diệp Tiểu Mộc nhún vai, nhìn cô rời đi, sau đó đưa ánh mắt nhắm ngay Tuyết Kỳ."Vậy còn cô cô?"

"Quỷ a, ngàn vạn lần đừng nói với ta chuyện này, ta sợ." Tuyết Kỳ nói xong cũng đi ra.

Gian phòng chỉ còn lại có một mình Diệp Tiểu Mộc.

Hắn nhớ lại chuyện mình bị Dương Vĩnh Tín điện giật, nội tâm Diệp Tiểu Mộc tràn đầy xung động trả thù, cũng không riêng gì vì mình, còn có này những thiếu niên bị Dương Vĩnh Tín "trị liệu" trước kia, hơn nữa nếu như không giết tên biến thái này, hắn sẽ còn tiếp tục giết người. ..

Diệp Tiểu Mộc càng nghĩ càng không cam lòng, suy đi nghĩ lại, ngày mai sẽ phải đi tìm mẹ, xem mẹ có biện pháp nào để tiếp tục tiến vào trò chơi hay không, mình vẫn muốn đi vào, nhất định phải diệt trừ tên biến thái cặn bã này!

Có phần hơi suy yếu...

Bất cuôêc là bị tẩn †hiưZZznad hần lực Diên Tiểu Môc tắt đèn lên ifồðng- phun nạp.

Còn chưa kết thúc một chu thiên, Diệp Tiểu Mộc đột nhiên nảy sinh cảm giác bị người ta nhìn lén, mở mắt nhìn bốn phía, căn bản không ai, chẳng lẽ là do chơi game nhiều, có phần nghỉ thần nghỉ quỷ?

Diệp Tiểu Mộc cười tự giễu một cái, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, tiếp theo đèn được bật lên, là Tuyết Kỳ đi vào, bưng theo một dĩa dưa hấu đã cắt sẵn.

"Con... ." Diệp Tiểu Mộc nhanh lên khôi phục tư thế ngồi bình thường, vẫn chưa nghĩ ra giải thích thế nào về tư thế tĩnh tọa ban nãy, Tuyết Kỳ đã để dưa hấu lên bàn, nói: "Lúc trước mẹ con mua đó, con ăn đi, ăn chút điểm tâm rồi ngủ."

Tuyết Kỳ xoay người định bỏ đi, đột nhiên đèn điện lóe lên, sau đó tắt ngúm.

"Chuyện gì vậy nè!"

Tuyết Kỳ oán trách một tiếng, định đi tới mở công tắc, đột nhiên một bóng đen từ phía dưới ngăn tủ bắn ra, nhảy lên giường, nhắm về phía thắt lưng Diệp Tiểu Mộc, phát sinh một tiếng hò hét thoải mái: "Cuối cùng cũng ra được rồi!"

Dương Vĩnh Tín!

Hắn thoát ra rồi!

Trong nháy mắt, đại não Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng nhảy số, lập tức phục hồi tỉnh thần, từ dưới rèm cửa sổ cọ một tiếng móc ra diệt linh đỉnh. Trước kia vốn biết trò chơi này có chút thần quái, thời gian Diệp Tiểu Mộc về nhà ở cũng mang theo nó, vẫn giấu phía dưới rèm cửa sổ nơi đưa tay là có thể lấy được.

Diệt linh đỉnh được quán nhập linh lực, lập tức bộc phát ra hàn quang khiếp người.

"Ta đang muốn tìm ngươi!" Diệp Tiểu Mộc đi tới phía hắn,"Đây không phải là thế giới của ngươi, những thần thông kia của ngươi không thể nào dùng được đâu."

Dương Vĩnh Tín tuy rằng quanh năm chờ đợi ở trong trò chơi thế giới, nhưng bằng bản năng theo lợi tránh hại, cũng biết thứ này có thể thương tổn tới mình, tuy rằng hắn quanh năm hấp thu hồn lực người chết trong trò chơi, lợi hại như quỷ hồn phổ thông, nhưng dù sao cách biệt với thế giới thật, không mở được thiên thính, không thể lĩnh ngộ tu hành chỉ đạo, ở thế giới trò chơi, hắn có thể sửa chữa quy tắc, là Lôi Điện Pháp Vương, nhưng ở thế giới hiện thật, cũng chỉ là cấp bậc một ác quỷ. xuất ra một đạo hồn lực, bao phủ lên trên người Tuyết Kỳ, khiến cô không thể động đậy, xoay người nói với Diệp Tiểu Mộc: "Ngươi đi tới đây, cô ta sẽ chết!"

Diệp Tiểu Mộc thoáng cái sửng sốt, cắn răng nói: "Ngươi muốn làm gì"

"Vốn dĩ, ta muốn giết tiểu tử ngươi, nhưng ngươi là pháp sư, chỉ sợ ta không phải đối thủ, chỉ cần ngươi thả ta đi, hai ta nước sông không phạm nước giếng..."

Diệp Tiểu Mộc do dự.

Lần này thả hắn đi, khẳng định sẽ không tìm được hắn, hơn nữa với loại người tính cách biến thái như hắn, nhất định sẽ tiếp tục làm ác... Nhưng nếu như không thả hắn đi, tính mệnh Tuyết Kỳ sẽ nguy mất.

Diệp Tiểu Mộc rơi vào giữa hai điều khó.

"Ha ha ha!" Dương Vĩnh Tín đắc ý cười ha hả, đột nhiên một thanh âm vang lên bên cạnh hắn,"Này, ngươi có hỏi qua ý kiến của ta chưa?"

Hả, cái gì?

Dương Vĩnh Tín quay đầu nhìn tiểu cô nương bị hắn khống chế kia, cùng lúc đó, Tuyết Kỳ xuất thủ, nhưng mà không phải ra tay với hắn, mà là Diệp Tiểu Mộc, Diệp Tiểu Mộc quá sợ hãi, bản năng phòng ngự, lăng không kết ấn, hướng về phía Tuyết Kỳ đánh tới.

Tuyết Kỳ cũng vươn cánh tay nhỏ bé đôi công cùng hắn.

Phanh!

Hai tay chạm vào nhau, tiếp theo... Diệp Tiểu Mộc trực tiếp bị đánh bay, văng lên trên tường, sau đó ngã xuống giường, ngất đi.

Ra tay nặng quá sao?

Tuyết Kỳ đi tới thử hơi thở của hắn, không có vấn đề gì, sau đó thổi một cái về phía mũi hắn, sau đó vẽ vài cái lên trên ót hắn, bỏ thêm ít đồ vào trong thần thức hắn, để cho sau khi tỉnh lại hắn không nhớ rõ chuyện đêm nay.

"Phiền toái như vậy làm gì!"

Một thanh âm từ sân thượng truyền đến, tiếp theo một người mập mạp mặc áo đấu bóng rổ đi tới, một tay xoa bụng, một tay cầm theo một cục gạch đen kịt.

"Huynh đến đây lúc nào."

Tuyết Kỳ nhìn Diệp Tiểu Mộc, cũng không ngẩng đầu lên. chuyện, ta phải đến xem a." Lập tức lắc đầu,"Hắn quá yếu, như con gà con, còn kém hơn Tiểu Bảo."

Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Vĩnh Tín đang mặt mày ngơ ngác, nghẹo đầu, như đang thưởng thức chuyện gì thú vị. Dương Vĩnh Tín thật sự ngơ ngác, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này thấy Tiểu Mã chú ý tới hắn, lập tức giơ hai bàn là điện tay trong tay lên, nói: "Không được tới đây!"

"Vô ích thôi." Tiểu Mã gãi đầu, nói với Tuyết Kỳ: "Giao cho ta nha?"

"Muội đi xem tỉ vi."

Tuyết Kỳ đi lướt qua Dương Vĩnh Tín, Dương Vĩnh Tín nhanh chóng giơ bàn là điện lên, thủ thế phòng ngự, nhưng Tuyết Kỳ chưa từng liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, trực tiếp mở rộng cửa đỉi ra ngoài.

Xem mình như không tồn tại ở đây à?

Dương Vĩnh Tín phát hiện hình như mình không hiểu mấy về thế giới này rồi. Sửng sốt một lát, đưa ánh mắt chuyển qua mặt Tiểu Mã, nói: "Ngươi là ai!"

"Ta đã nghe nói về chuyện của ngươi, ta biết ngươi là một ác nhân."

Tiểu Mã nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi quả thực là kẻ xấu xa tàn ác bậc nhất, hắc hắc, ta lại thích đối phó ác nhân như ngươi vậy."

Tiểu Mã đi tới. Dương Vĩnh Tín thấy không trốn thoát được rồi, giận dữ hét: "Không nên ép ta!"

"Ép ngươi thì làm sao? Chích điện ta a? Tới đi!"

Tiểu Mã đưa đầu tới.
Bình Luận (0)
Comment