Chương 3249: Cái Kết Của Pháp Vương (3)
Chương 3249: Cái Kết Của Pháp Vương (3)Chương 3249: Cái Kết Của Pháp Vương (3)
Dương Vĩnh Tín giơ bàn là điện lên, kẹp lấy đầu của hắn, một cỗ điện lưu cường đại kêu xèo xèo, tiến vào đầu Tiểu Mã.
Sau đó... . Dương Vĩnh Tín kinh ngạc phát hiện, thủ đoạn công kích mình am hiểu nhất, đối với người này hình như không có chút tác dụng nào? Chích điện nửa ngày, Tiểu Mã cảm giác buồn chán, ngẩng đầu, ôn hòa nhã nhặn nói với hắn: "Nếu như là mười lăm năm trước, thứ này của ngươi sẽ làm ta sản sinh một chút cảm giác, một chút thôi, thế nhưng sau này lão tử đã có một khoảng đi theo Thái Bình Giáo Chủ tu hành, đầu lại cứng hơn rất nhiều, cái này của ngươi, thực sự cũng không có cảm giác gì, để ta cho ngươi thử thứ của ta?"
Tiểu Mã nhấc cục gạch, hướng về phía đầu Dương Vĩnh Tín nện một cái.
Phịch một tiếng, Dương Vĩnh Tín ngã xuống đất, thất khiếu toát ra quỷ huyết màu xanh biếc, cả người co quắp.
Tiểu Mã ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, nói: "Lão tử nhận ra ngươi, năm đó lão tử cũng có một người bạn học, từng bị trung tâm trị liệu kia của ngươi cưỡng chế cai mạng, sau khi ra ngoài người không ra người quỷ không ra quỷ, biết lão tử ghét nhất loại người gì không, chính là loài già sống dai không chết như các ngươi, các ngươi không biết lên mạng, thấy thanh niên lên mạng lại ước ao mà sinh ra đố kị, sau đó luôn nói cái gì suy nghĩ cho bọn ta, không nên cho bọn ta lên mạng, mẹ nó bọn ta không cho các ngươi chơi mạt chược chứng khoáng hút thuốc uống rượu thì có được không hả?"
Hắn đưa tay túm cổ áo của Dương Vĩnh Tín, nói: "Ngày hôm nay ngươi rơi vào tay ta cũng là đáng đời, Mã ca ta thích nhất đối phó loại ác nhân các ngươi!"
Nói xong lại đáp một cú xuống đầu hắn.
SAI"
Dương Vĩnh Tín kêu thảm thiết.
"Lão tử dùng cục gạch đập chết Vương bát đản ngươi! !"
Tiểu Mã không ngừng giơ cục gạch lên, cố sức nện từng cú xuống đầu hắn, tiếng kêu thảm thiết của Dương Vĩnh Tín nghe tựa như là nhạc đệm, sau cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ. Tiểu Mã nhảy dựng lên, ra đòn cuối cùng, trực tiếp đập nát đầu hắn.
Hồn phách Dương Vĩnh Tín phân giải, thành một đống tỉnh phách, Cửa phòng bị Tuyết Kỳ đẩy ra, phẫn nộ mắng Tiểu Mã: "Không nên giết người trong nhà muội!"
"Muội không nói sớm, thấy người như thế ta không nhịn được, cũng ra tay không nhẹ nhàng gì." Tiểu Mã lắc đầu, cảm giác vẫn chưa đã tay.
Tuyết Kỳ gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói cho cô biết tình huống, Dương Vĩnh Tín đã chết, vụ án này tự nhiên cũng kết thúc. Tạ Vũ Tình cũng là thở dài một hơi.
"Nó còn non quá." Tiểu Mã đi tới bên cạnh Diệp Tiểu Mộc, quan sát hắn đang ngủ say, có phần lo âu mà nói.
"Nó còn nhỏ." Tuyết Kỳ giải thích vì hắn."Nó thiên phú tốt, lúc này mới tu hành mấy tháng, đã là phương sĩ rồi."
"Con trai của Thiếu Dương tất nhiên sẽ không kém." Tiểu Mã cảm thán.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Diệp Tiểu Mộc thấy hơi đau đầu, tỉ mỉ nhớ lại chuyện tối hôm qua, bỗng nhiên nghĩ đến Dương Vĩnh Tín hình như đã thoát ra, còn bắt Tuyết Kỳ, nhanh chóng nhảy dựng lên, lao ra cửa phòng, đẩy cửa phòng Tuyết Kỳ ra.
Tuyết Kỳ chỉ mặc nội y, đang ngồi trên giường thoa kem dưỡng các loại,"á" hét lên một tiếng.
Diệp Tiểu Mộc nhanh tay đóng cửa lại, hỏi: "Cô cô không sao chứ?"
"Sao trăng gì, có thể bị sao chứ, sao con không gõ cửa trước khi vào!"
"Hic, con xin lỗi, con không nói cái này, con nói là tối hôm qua, Dương Vĩnh Tín kia..."
"Cái gì a, ta không nhớ gì hết."
Không nhớ rõ, giống như mình sao?
Diệp Tiểu Mộc buồn bực về đến phòng, lúc loay hoay cầm điện thoại di động, phát hiện Lão Quách tìm hắn trên WeChat, kêu hắn trả lời điện thoại, vì vậy vội gọi điện thoại cho Lão Quách, trong điện thoại Lão Quách nói cho hắn biết, tối hôm qua hắn đi rồi nhưng vẫn thấy lo lắng, vì vậy tìm một người bạn quay lại —— là một quỷ, núp ở trên ban công nhà hắn, kết quả quả nhiên nhìn thấy Dương Vĩnh Tín xuất hiện, vì vậy liền thu thập hắn.
Về phần Diệp Tiểu Mộc, lúc đó bị Dương Vĩnh Tín bám vào người, mất đi tri giác...
Chân tướng của sự tình chính là như vậy.
Diệp Tiểu Mộc nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, nếu Dương Vĩnh Tín đã chết, toàn bộ chuyện cũng coi như chấm dứt, Diệp Tiểu Mộc cũng thở phào không thể đánh thắng được, thực sự có chút xấu hổ, chẳng qua chuyện này cũng kích thích hắn, để cho hắn biết thực lực của mình còn kém bao nhiêu, quyết định tu luyện cho tốt.
Sau một khoảng thời gian, cuộc sống của Diệp Tiểu Mộc lại trở về như bình thường, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì tu luyện, Vương Tiểu Bảo ở luôn bên chỗ Lão Quách không đi nữa, Diệp Tiểu Mộc thường đi tìm hắn, còn có Tô Yên, ba người thường cùng nhau kiểm chứng việc tu hành, Vương Tiểu Bảo và Tô Yên thực lực đều mạnh hơn Diệp Tiểu Mộc rất nhiều, được sự trợ giúp của bọn họ, thực lực của Diệp Tiểu Mộc cũng là đột nhiên tăng mạnh, tiến triển cực nhanh.
Trong khoảng thời gian này, Pháp Thuật Giới tuyệt không bình tĩnh, phương bắc và phương tây một số địa phương rất hiếm có dấu vết nhân loại liên tục xuất hiện một vài tà vật lợi hại, Pháp Thuật Hiệp Hội không ngừng phái người đi vào trấn áp bắt hàng phục, bởi vì Nguyên Thần bế quan, vài lần hành động đều có mấy người Tam Giới Minh và Song Tuyệt Bát Tử dẫn đội, ngày hôm nay, mọi người từ Tây Vực trở về, long đong vất vả chạy về Tam Thanh Sơn —— sau lần đại hội ở Thiên Thai Sơn, hai mươi bốn đạo lôi nha lại họp riêng, nhất định phải xây dựng nơi công tác trường kỳ của Pháp Thuật Hiệp Hội.
Về phần xây ở trên ngọn núi nào, mọi người đều tự có dự định, tranh cãi bất phân, dù sao Pháp Thuật Hiệp Hội xây ở nơi nào, thì nhất phái nơi đó sẽ hưởng thụ được rất nhiều vinh quang vô hình cùng lợi ích, vì thế thế lực khắp nơi cũng không muốn buông tha, kết quả sau cùng của ván cờ là lựa chọn Tam Thanh Sơn thuộc thê đội thứ hai làm lãnh địa thường trú của Pháp Thuật Hiệp Hội.
Chọn lựa Tam Thanh Sơn, thứ nhất là bởi vì Tam Thanh Sơn vị trí tốt, ở Giang Tây, đông tây nam bắc đều tương đối hiểu rõ, từ nơi này đi tới những nơi khác đều tương đối dễ dàng, thứ hai Tam Thanh Sơn là danh môn đại phái, linh khí tràn đầy, non xanh nước biếc ảo cảnh thanh u, thích hợp tu hành, địa vị của Tam Thanh Sơn, ở nửa vời pháp thuật giới, mặc dù là đứng đầu thê đội thứ hai, nhưng cũng không phải thê đội thứ nhất, không thuộc về đoàn thể lợi ích hạt nhân, cho dù cho nó một Pháp Thuật Hiệp Hội, cũng sẽ không lập tức trở thành nhân tài kiệt xuất của Pháp Thuật Giới.
Thứ nhì, Tam Thanh Sơn luôn luôn độc lai độc vãng, cùng môn phái khác quan hệ đều bình thường, điểm này đối với cân đối phe phái mà nói cực kỳ trọng yếu, cũng không có tin tức mặt trái gì, lúc này mới bị lựa chọn.
Đây là kết quả chư phương đánh cờ, tuy rằng sau cùng đoàn người chưa thể vì mình tranh thủ được lợi ích lớn nhất, nhưng ít ra đối phương cũng không có tranh thủ đoạt được, vì vậy mọi người đều ủng hộ. khi báo tin cùng phía chính phủ địa phương, liền ở trong núi sâu bắt đầu tu kiến vườn ngự uyển, chưa đầy nửa năm đã xây dựng được một cung điện to lớn, tuy rằng rất nhiều địa phương vẫn chưa hoàn thiện, nhưng chủ thể đã xây xong có thể sử dụng được, đệ tử các phái phái ra cũng đều chuyển vào.
Mấy đệ tử vội vã đi lên bậc thang đại điện, một đường đi qua cung điện mới xây, đi hướng tới một gian nhà độc lập kiến trúc giả cổ.
Một nam tử đang trồng hoa trong sân, nhà cửa đều là mới xây, về phần cứng không có vấn đề gì, nhưng sân vẫn còn trống trải, trên mặt đất bày rất nhiều gốc hoa, nam tử đang dùng một xẻng sắt đào hố, đem những gốc hoa này vùi vào trong.
"Mạc Hiên sư huynh!"
"Đại tướng quân!"