Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3246 - Chương 3253: Hắc Thủy Thành (2)

Chương 3253: Hắc Thủy Thành (2) Chương 3253: Hắc Thủy Thành (2)Chương 3253: Hắc Thủy Thành (2)

Vương Tiểu Bảo gãi đầu, đột nhiên vỗ tay nói,"Hay là chúng ta tóm Kê Tử tới lấy chút máu bỏ vô? Nói nghiêm chỉnh nó cũng được coi như là gà mà."

Diệp Tiểu Mộc cười mếu.

"Nó... cũng được tính là gà sao."

Vương Tiểu Bảo cười ha ha,"Tiểu Mộc cậu thật là tà ác, tôi sẽ nói với Kê Tử."

Diệp Tiểu Mộc lúc này mới hiểu ra hắn nói cái gì, hai người cùng nhau cười hắc hắc.

Dân Quốc, Tây Vực Hắc Thủy Thành.

Bộp một tiếng, dưới vây công của ngũ triều nguyên khí, một con hoàng yêu thân hình cao lớn ầm ầm ngã xuống. Đạo Phong đi tới, lấy một viên nội đan phát quang từ trong cơ thể nó ra, thuận tay ném cho Diệp Thiếu Dương.

"Huynh cầm cũng không có tác dụng gì." Diệp Thiếu Dương tiện tay nhét nội đan vào trong túi, nhìn lại Đạo Phong, trường sam màu xanh đã bị máu tươi nhiễm đỏ, không phải máu của hắn, mà là dọc theo con đường này không ngừng giết địch, bị máu các loại tà vật làm ô nhiễm.

"Đạo Phong, với bộ dáng này của huynh, nếu cho huynh thêm một trường thương, huynh sẽ là thất tiến thất xuất Triệu Tử Long." Diệp Thiếu Dương đi tới vỗ bờ vai của hắn.

Dọc theo con đường này gặp phải không ít tà vật lợi hại, Đạo Phong xung phong liều chết xông tới trước mặt, toàn bộ giải quyết hết, đây cũng không phải là khoe khoang thực lực, hắn cần chính là thời gian, dù sao đây là địa bàn của Vô Cực Quỷ Vương, không ai biết hắn bế quan ngủ say bao lâu sẽ tỉnh lai.

Hắn gần như là ma đầu mạnh nhất vũ trụ, ngay cả Đạo Phong ba người có cường thêm bao nhiêu, liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ.

Nơi lúc này bọn họ đang ở là một tòa thành trì dưới đất, thành trì này khẳng định không phải Vô Cực Quỷ Vương xây, Diệp Thiếu Dương suy đoán, đại khái là một tiểu quốc Tây Vực nào đó thời cổ đại, sau lại trở thành phế tích, bị bao phủ ở dưới đại mạc, lối vào tòa thành này ở trong một nơi rất kín đáo giữa sa mạc, nếu không phải Đạo Phong đã điều tra trước một khoảng thời gian, chỉ tính tìm ra được nơi để đi vào thôi cũng phải tiêu tốn một trận. Trong thành có rất nhiều đồ vật cổ đại, một ít bình gốm, điêu khắc, vật phẩm trang sức các loại, nhìn rất tỉnh mỹ, Diệp Thiếu Dương rất hoài nghỉ nơi này chính là Lâu Lan Cổ Thành trong truyền thuyết, nhưng không có thời gian đi chứng thực.

Ba người thâm nhập thẳng vào, tìm kiếm Từ Phúc.

Càng đi vào sâu, tà vật gặp phải cũng càng lợi hại hơn, về mặt trắc diện chứng thực bọn họ không đi sai phương hướng.

Ba người lại dọn dẹp ra một lối đi, Diệp Thiếu Dương đang muốn đi tới, bị Đạo Phong kéo lại, thần sắc nghiêm trọng nói rằng: "Chúng ta sẽ đi tìm Từ Phúc, hay là trực tiếp đi giết Quỷ Vương?"

Diệp Thiếu Dương thoáng cái ngơ ngẩn,"Giết Quỷ Vương?"

"Quỷ Vương đang trong lúc bế quan, là thời điểm hắn suy yếu nhất, nếu muốn giết hắn, không chừng đây là cơ hội duy nhất."

Diệp Thiếu Dương hít một hơi, suy nghĩ một chút, nói rằng: "Nếu như chúng ta tính sai, một khi Quỷ Vương tỉnh lại, chúng ta sẽ mất đi cơ hội tìm kiếm Từ Phúc."

"Cho nên, quyền lựa chọn ở đệ."

Tại sao là đệ?

Diệp Thiếu Dương vốn muốn hỏi, nhưng không lên tiếng hỏi, suy nghĩ một chút, đưa ra quyết định: "Hay là tìm Từ Phúc trước đi, chỉ cần có thể trở lại, giữ hắn ở lại thế giới này cũng không phải là không thể."

Vì vậy ba người tiếp tục đỉ tới.

Đi tới đoạn đường trung tâm nhất tòa cổ thành này, ở giữa có một hồ nước sâu, nước màu xanh biếc, nhờ cây đuốc (thời đại này còn chưa có đèn pin, Diệp Thiếu Dương thắp đuốc) chiếu sáng, có thể thấy bọt nước không ngừng nổi ầm ầm lên, trong không khí tràn ngập quỷ khí, nồng nặc đến nỗi khiến Diệp Thiếu Dương hầu như không thể thở nỗi.

"Đây đại khái chính là nơi cốt lõi nhất của âm sào quỷ huyệt, ta đi xuống trước."

Đạo Phong nói xong, đâm đầu đi vào, hắn là linh thân trọng tố sau khi trảm tam thi, không sợ hãi nước lửa, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu dù sao cũng cần hô hấp, ở trong nước dần dần sẽ bị suy yếu bớt thực lực.

Trong nước tà khí càng thêm nồng nặc, nồng nặc đến có thể xé rách cương khí hộ thể của pháp sư, sinh linh bình thường ít có khả năng xuyên qua, không cần trận pháp gì gì các thứ, đây là phòng ngự tốt nhất.

Đạo Phong xuyên vào trong, không cảm thấy tốn sức chút nào, thế biển sinh mệnh của Hỗn Độn Giới, khi liên tưởng đến điều này, một đoạn hồi ức thoáng cái nhảy ra, đó là thời gian hắn nắm Phong Chỉ Cốc trong tay, có một lần cùng Dương Cung Tử đi ngao du nơi biển sinh mệnh, không có mục đích gì khác, chính là tìm một chỗ thư giãn chút, nhân tiện xem thử biển sinh mệnh rốt cuộc là ở bao xa.

Từ lúc Đạo Phong thành lập Phong Chỉ Cốc, mãi cho đến khi bị ép xuyên qua thế giới này, mấy năm đó Đạo Phong vẫn luôn bề bộn nhiều việc, những việc hắn làm cũng đều là có mục đích.

Hắn rất ít khi thư giản thả lỏng.

Trong ấn tượng chỉ có một lần đó, hắn cùng Dương Cung Tử dạo chơi trong biển sinh mệnh, lang thang mấy ngày mấy đêm, trong mấy ngày này, hai người không làm gì hết, chỉ nói chuyện phiếm.

Đến nay hắn vẫn nhớ như in, khi đó Dương Cung Tử biểu hiện giống như một tiểu cô nương, nói chuyện rất nũng nịu, còn chủ động đề cập đến chuyện tình cảm giữa Diệp Thiếu Dương và cô... Cô nói cô đã hoàn toàn chặt đứt đoạn tình cảm này, muốn xin lỗi hắn...

Có trời mới biết mình đang gánh vác điều gì a?

Đạo Phong khẽ thở dài một hơi, khi đó, tuy rằng hắn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cũng không quá lưu ý, sau khi chuyến lữ hành kỳ diệu chấm dứt, hắn lại lần nữa dấn thân vào trong chiến đấu và cục diện gấp gáp.

Bản thân luôn một mực tranh giành thời gian cùng Quỷ Vương, lúc thì thay Diệp Thiếu Dương thu thập tàn cục, lúc thì tu luyện, mãi đến khoảnh khắc Dương Cung Tử chết đi, hắn mới biết mình đã bỏ lỡ cái gì.

"Xem ra ta thực sự già rồi. . "

Đạo Phong lắc đầu tự giễu, trong khoảng thời gian này, hắn luôn luôn nhớ tới Dương Cung Tử, nghĩ đến những kỷ niệm khi hai người ở bên nhau, những tư tưởng nhi nữ tình trường này, trước nay hắn luôn cho rằng là bình thường.

Trong lòng của hắn, chỉ có trách nhiệm và sứ mệnh.

Nhưng kết quả thì như thế nào?

"Mặc kệ thế nào, ta cũng nhất định phải kiên trì, bởi vì, ta là nam tử cường đại nhất trên đời này! Cung Tử, muội chờ ta, ta nhất định để muội sống lại, chờ diệt được Quỷ Vương, ta với muội cùng tiêu dao thiên niên!"

Hắn dứt bỏ tất cả suy tư, để bản thân duy trì bình tĩnh tuyệt đối, xuyên qua tầng thủy mạc cuối cùng, đi tới mặt đất.

Hắn thấv đực ba cái bána. đứng trên mặt đất naăn cản điồng đi của hắn.

Hắn không nhìn ra thực lực của ba người này, điều này nói rõ sự cường đại của ba người.

"Người tới là người phương nào!"

Một cái bóng trong đó lập tức dàn trải ra, hóa thành vô tận hư không, sinh ra hấp lực cường đại, tựa như có thể nuốt chửng tất cả.
Bình Luận (0)
Comment