Chương 3254: Hắc Thủy Thành (3)
Chương 3254: Hắc Thủy Thành (3)Chương 3254: Hắc Thủy Thành (3)
Đạo Phong đứng bên bờ, một thân hồng y máu nhuộm, dừng động tác lại, cầm Đả Thần Tiên trong tay bay tới.
Hắn không thích nói lời vô ích, gặp phải sự tình kiểu này, thông thường đều là Đả Thần Tiên trực tiếp đi bắt chuyện.
"Đạo Phong một mình xuống dưới đó sẽ không sao chứ?" Diệp Thiếu Dương đứng ở bên bờ hồ, nhìn bọt sóng phía dưới không ngừng sôi trào, thì thào nói.
"Huynh ấy là Đạo Phong, đương nhiên không việc gì."
Tiểu Cửu đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn nói: "Thiếu Dương, nếu như huynh tìm được Sơn Hải Ấn của huynh, huynh thực sự... muốn bỏ Lãnh Ngọc ở lại nơi này sao?"
Diệp Thiếu Dương chấn động trong lòng, tiếp tục nhìn mặt nước, nói: "Nếu như ta có thể tìm được Sơn Hải Ấn mới, ta có thể tùy tiện xuyên qua thời không, ta nhất định có thể trở lại đưa Lãnh Ngọc về."
Tiểu Cửu tiến đến kéo cánh tay của hắn, nói: "Muội chỉ nói với huynh một câu, mặc kệ cô ấy biến thành bộ dáng gì đi nữa, huynh cũng không thể bỏ mặc không quan tâm cô ấy!"
"Không đâu." Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tiểu Cửu, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Đợi một hồi lâu, hồ nước đột nhiên chấn động, có thể nhận ra phía dưới đang phát sinh chiến đấu kịch liệt.
"Kỹ năng dưới nước của huynh không ổn, muội đi xuống xem thử!" Tiểu Cửu nói xong, lao đầu vào trong nước.
Diệp Thiếu Dương cứ ngồi xổm bên bờ tiếp tục quan sát, có Tiểu Cửu và Đạo Phong ở phía dưới mở đường, không có gì đáng lo lắng.
Đợi chừng hơn mười phút, ba động trên mặt nước dần dần đình chỉ, đúng lúc này, có hai bóng người liên tiếp từ trong nước nhảy ra ngoài, chính là Đạo Phong và Tiểu Cửu.
Đạo Phong nắm trong tay một người, thân mặc trường bào, Diệp Thiếu Dương đưa đuốc lại gần, soi sáng, nhất thời giật mình.
"Từ Phúc?"
Người bị Đạo Phong dẫn theo đi lên này lại chính là Từ Phúc.
"Diệp Thiếu Dương." Từ Phúc nhìn hắn, trên mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, một lát nói rằng: "Ngươi... không phải Từ Phúc mà ta biết."
"Không phải."
"Vậy làm sao ngươi biết ta?"
Từ Phúc nở nụ cười một chút, nói rằng: "Biết ngao du thời không, cũng không phải chỉ có Từ Phúc trong thế giới kia của ngươi." Thấy Diệp Thiếu Dương có chút ngơ ngác không hiểu, hắn nói tiếp,"Mấy ngàn năm trước, Từ Phúc lấy được Sơn Hải Ấn, phát hiện nó có thể xuyên qua cổ kim, hắn không thể không hiếu kỳ với vị lai, cho nên, hắn dùng Sơn Hải Ấn đi tới vị lai, thấy được chuyện xảy ra trong vị lai... Ta theo trục thời gian đi tới vị lai, ta biết ngươi là ai, biết ngươi tới từ đâu, thế nhưng... chúng ta vốn không nên gặp nhau."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhớ tới Từ Phúc từng nói với mình, hắn cùng Từ Phúc của tất cả thời không từng có ước pháp tam chương (thậm chí giết không ít Từ Phúc của quá khứ), ước định không ai được cải biến vị lai, thậm chí không nên đi nhìn trộm vị lai.
Tiểu Cửu hiếu kỳ hỏi: "Ngươi có thể thấy được vị lai, tại sao lại bị Quỷ Vương bắt được?"
"Ngươi đã từng ở trong vô tận hư không, ngươi cũng biết, vị lai có vô số loại khả năng, cho dù ngươi biết được vị lai, có một số việc ngươi vẫn là không cách nào tránh được, hơn nữa, chuyện ta bị bắt, vốn dĩ đã trở thành một nhánh của thời gian, sau trăm năm nữa trong thế giới kia của các ngươi, ta chưa bao giờ gặp Vô Cực Quỷ Vương, ta gặp mặt, vẫn sẽ là giống như trước kia các ngươi đã trải qua."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, đối với những lời giảng giải này của Từ Phúc, hắn có thể hiểu được đại khái, chỉ là không có cách nào để phân tích cụ thể, bởi vì đã dính đến thời gian nghịch biện.
Đạo Phong nói: "Chớ nói nhảm, ta đã nói rõ sự tình với ngươi, lấy Sơn Hải Ấn ra, chúng ta cùng nhau quay về vị lai."
Từ Phúc mỉm cười, cũng không chống cự, giao ra Sơn Hải Ấn.
Sơn Hải Ấn giống nhau như đúc!
Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt kích động, lấy Sơn Hải Ấn trong tay Từ Phúc, đây chính là Sơn Hải Ấn không có hạ cấm chế, Diệp Thiếu Dương đang cầm Sơn Hải Ấn này, kích động tới tay cũng phát run.
"Chờ một chút!" Tiểu Cửu đột nhiên mở miệng, nhìn Đạo Phong, lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Lẽ nào hai huynh không cảm thấy, hết thảy chuyện này quá mức thuận lợi sao?" "Từ khi mới bắt đầu, chúng ta được Vô Cực Quỷ Vương phóng xuất khỏi hư không vô tận, sau đó tìm hiểu ngọn ngành, tìm được Hắc Thủy Thành này, muội còn cho rằng nơi này có mai phục chung cực gì, thế nhưng không có, tuy rằng trong đó tà vật hoành hành, nhưng đối với mấy người chúng ta mà nói, chỉ là dễ như ăn cháo, tìm được Từ Phúc thuận lợi như vậy sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đây không phải là nhờ có Đạo Phong ẩn núp lâu như vậy mới điều tra ra được hay sao, lần này chúng ta cũng là đánh bất ngờ mà. Quỷ Vương chắc đã bày xong tư thế muốn chờ chúng ta, nhưng không ngờ rằng chúng ta tới nhanh như vậy, hơn nữa, vào thời đại này hắn cũng không tìm không được thủ hạ nào lợi hại, ở đây thiếu chút phòng ngự cũng là bình thường."
Tiểu Cửu nói: "Huynh nói những điều này đều đúng, nhưng muội chỉ hỏi huynh một câu, Quỷ Vương cũng biết dựa vào những thủ hạ này sẽ không chống đỡ nổi chúng ta, vậy làm sao hắn yên tâm bế quan, để Từ Phúc lại cho chúng ta?"
Diệp Thiếu Dương cứng họng, nhìn sang Đạo Phong.
Đạo Phong cũng không trả lời được nghỉ vấn của Tiểu Cửu, mấy năm qua, hắn vẫn luôn điều tra tung tích của Vô Cực Quỷ Vương, cuối cùng cũng mò ra Hắc Thủy Thành, lại điều tra ra tình huống đại khái ở đây, nhưng hắn dù sao cũng là một cá nhân, đối thủ lại là Vô Cực Quỷ Vương, từ xa xưa tới nay, hắn cũng chỉ có cẩn thận hành sự để tránh bị bại lộ.
Hắn có thể đưa Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu tới nơi này, từ tòa cổ thành dưới đất to lớn như vậy tìm ra Từ Phúc, đã là cố gắng hết sức rồi.
"Không cần tranh cãi nữa, Vô Cực Quỷ Vương cũng không phải vạn năng."
Một câu nói của Từ Phúc đã hấp dẫn sự chú ý của ba người, mọi người đều nhìn hắn.
Từ Phúc nói tiếp: "Vô Cực Quỷ Vương lao lực tâm tư tìm được ta, vốn là muốn ta khởi động Sơn Hải Ấn, dẫn hắn trở lại, nhưng ta không làm, cho dù hắn có khả năng lên trời xuống đất, muốn ép buộc ta làm việc cũng không được, vì vậy hắn sợ ta tự dùng Sơn Hải Ấn đào tẩu, chỉ có thể phong ấn kinh mạch ta, không cho ta làm phép, giam giữ ta ở chỗ này, sau đó hắn vội vã bế quan, chưa chắc có thể sắp xếp xong hết mọi chuyện, các ngươi đứng ở góc độ của Quỷ Vương để suy ngẫm, cho là hắn nhất định có tính toán, không bỏ sót điều gì, nhưng cho dù hắn có được pháp lực mạnh nhất trên đời, nhưng chưa chắc có trí tuệ mạnh nhất trên đời? Vì sao hắn nhất định bất cứ chuyện gì cũng có thể không có chút sai sót?" cũng có lý."
Đạo Phong vẫn trầm mặc như trước.
Tiểu Cửu còn muốn nói điều gì, Từ Phúc nói: "Chúng ta chỉ có chút thời gian, Sơn Hải Ấn ở nơi này, các ngươi tự làm đi."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của ba người đều tập trung vào Sơn Hải Ấn trong tay Diệp Thiếu Dương. Tuy rằng bọn hắn cũng đều nghĩ tình huống có lẽ không đơn giản như vậy, nhưng Sơn Hải Ấn đang ở trong tay, cảm giác mê hoặc này khó có thể chống cự, dù sao chỉ cần làm phép mở ra khe hở hư không là lập tức có thể trở về, trở lại thế giới thuộc về mình.
Không có gì phải do dự nữa!
Diệp Thiếu Dương cầm lấy Sơn Hải Ấn, bắt đầu làm phép, khe hở hư không quen thuộc rốt cục đã xuất hiện.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương quá đỗi kích động, đến nỗi nước mắt lưng tròng.