Chương 3265: Nam Nhân Như Gió (2)
Chương 3265: Nam Nhân Như Gió (2)Chương 3265: Nam Nhân Như Gió (2)
Tiếng la giết và tiếng ẩu đả càng ngày càng gần.
Kiến Văn Đế biết cơ hội không còn nhiều nữa.
Hắn ngồi ở trên ghế nơi sâu nhất cung điện, hắn không đi ra ngoài, hắn biết cho dù mình đi ra ngoài, cũng không được gì.
Hắn nhìn Ngư Trường Kiếm đang nằm trong tay, trong lòng bỉ ai suy nghĩ, cứ như vậy mà kết thúc sao?
Một lát sau, hắn quyết định, chỉ cần phản quân xông vào, hắn sẽ dùng thanh kiếm này giải quyết mình, thần hồn câu diệt, miễn cho bị bắt được, bị nhục nhã.
Tựa như đời sau của mình —— Sùng Trinh hoàng đế năm xưa đã làm như vậy sao?
Khi mình làm người, ngôi vị hoàng đế bị cướp, làm quỷ, cũng lại là kết quả này.
Tiếng cười càn rỡ của Kiến Văn Đế vang vọng giữa khoảng không trống rỗng trong cung điện.
Bạch Vân Thành là tòa thành sau cùng của Phong Chi Cốc, mười sáu năm trước, tam giới chi chiến kết thúc, lực lượng Phong Chỉ Cốc co rút lại, bỏ qua đại bộ phận lãnh địa, chỉ để lại Bạch Vân Thành và một bộ phận Tử Tịch Mê Lâm, từ nay về sau sống nơi chật hẹp, không còn lộ ra chút nổi bật nào.
Mấy đại thủ lĩnh không hợp, phu thê Tần Phong và Trần Lộ bỏ đi, du đãng ở Quỷ Vực, không quay về Phong Chỉ Cốc. Tiểu Mã đầu tiên là đi tìm Thái Bình Giáo Chủ, theo hắn học mấy năm, thực lực đại tăng, sau đó vẫn luôn ở tại nhân gian, sống cùng bọn Tứ Bảo, cũng không có về lại Phong Chi Cốc.
Lão đại Phong Chi Cốc bây giờ là Kiến Văn Đế, bất cứ chuyện gì cũng do một mình hắn định đoạt, mười mấy năm nay mặc dù không làm đại sự gì, nhưng âm thầm chiêu nạp Quỷ Vực cường giả, một lần nữa gây dựng mười hai môn đồ, đều là tuyệt đối trung thành với hắn.
Người của Phong Chỉ Cốc, phần nhiều là Quỷ Vực cô hồn dã quỷ, cường đại mà lại không an phận, từng nghe lời mà bán mạng là bởi vì Đạo Phong làm lão đại, bọn họ không dám không nghe theo, hơn nữa theo hắn có thể giành được địa bàn, có thể giết chết tà vật trận doanh đối địch để tu luyện, hiện tại thay đổi lão đại, cũng không có cuộc chiến nào để đánh, những người này rục rịch, sau khi bị đè nén mấy năm, bắt đầu không ngừng Mấy năm gần đây, mâu thuẫn càng lúc càng nhiều, Kiến Văn Đế như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng cũng không có biện pháp gì tốt hơn, hắn chỉ có thể mượn lực lượng chính là Tróc Quỷ Liên Minh, nhưng bọn họ không thể trường kỳ ở tại Bạch Vân Thành, mà trong chính những thủ hạ kia, hắn cũng không biết rõ rốt cuộc ai là trung lương ai là phản tặc, cũng không thể dọn dẹp toàn bộ.
Hắn ý thức được mình phải làm gì đó, bằng không sẽ bị giết chết, hắn bắt đầu ra tay điều tra thành viên và thủ lĩnh phản đảng, bởi vì những người này che giấu quá kỹ, tiến độ điều tra rất chậm, kết quả vẫn không thể làm rõ tình huống, đối phương đã bắt đầu hành động trước rồi.
Một bộ hạ trung thành chạy ào vào cung điện, quỳ trước mặt Kiến Văn Đế, bi thương nói cho hắn biết, cung điện đã bị bao vây, đại thế đã mất, xin Kiến Văn Đế nhanh chóng đột phá vòng vây, có thể còn có một con đường sống.
Hắn vừa mới dứt lời, một đạo sát khí từ bên ngoài cung điện bắn tới, trực tiếp đánh cho vị tướng quân này hồn phi phách tán.
Một đám binh sĩ đi tới, gác cửa cung, tiếp theo mấy tà vật đi thẳng đến Kiến Văn Đế, đi tới trước ngự tọa, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Kiến Văn Đế lướt qua mấy người "Tử Hi, là ngươi!"
Người tên Tử Hi chính là một nam tử nhìn rất trẻ tuổi, trên thực tế hắn là quỷ, trước khi tiến vào Phong Chỉ Cốc, hắn là một cô hồn dã quỷ, lưu lạc ở Quỷ Vực, cảnh giới của hắn là nhị đẳng quỷ thủ, nhưng quanh năm lưu lạc chiến đấu chém giết cùng người, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa có tài cán hơn người.
Theo lời hắn kể, hắn là người của thời kỳ Chiến quốc, vốn từng tung hoành ngang dọc, sự kiện ám sát Tần Thủy Hoàng, hắn cũng có tham dự trong đó, muốn bang trợ Hàn vương phục quốc.
Sau khi sự tình thất bại, hắn bị ngũ xa phanh thây, hồn phách lưu lạc đến Quỷ Vực, không đi âm ty đưa tin, từ nay về sau lưu lạc, thời gian Đạo Phong còn ở đây, hắn gia nhập Phong Chi Cốc, nhưng không có được thân phận quá quan trọng.
Sau khi Kiến Văn Đế nhậm chức, đề bạt hắn làm phụ tá quan trọng nhất, tựa như chức vị quản gia, cũng không phải không hoài nghi hắn, nhưng Kiến Văn Đế luôn cảm giác mình đã hoàn toàn nắm hắn trong tay.
Điều khiến người ta châm chọc là, chuyện điều tra thủ hạ phản bội, Kiến Văn Đế hoài nghỉ rất nhiều người, duy chỉ không hoài nghỉ Tử Hi, thậm chí còn giao công tác điều tra cho hắn phụ trách. ..
Hm nay thấy Tử Hị nghênh naang đi tới Kiến Văn Đế thât vất vả mới giữ bình tĩnh, tâm tình cũng không nhịn được nổi lên gợn sóng, hắn cảm nhận được nỗi phẫn nộ bị người khác lường gạt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, gật đầu về phía hắn, nói: "Tốt, có thể có người mưu lược thâm sâu như ngươi đến lật đổ ta, ta cũng cam lòng. Chỉ là, động cơ của ngươi là gì chứ?"
"Ta muốn vị trí của ngươi."
Đây chính là lý do tốt nhất.
Một nữ tà vật bên cạnh the thé nói rằng: "Ta muốn Ngư Trường Kiếm của hắn!"
Kiến Văn Đế hít sâu một hơi (tuy rằng quỷ không cần hô hấp), than thở: "Các ngươi không sợ Đạo Phong tương lai trở về tính sổ với các ngươi sao?"
Tử Hi mỉm cười nói: "Cho nên ta mới chờ lâu như vậy, hôm nay gần như có thể xác định, chắc chắn hắn không về được."
"Không sợ lỡ như?"
"Dù sao cũng phải có chút mạo hiểm chứ, cái gì đều sợ, thì còn làm được gì nữa, ngươi nói đi?"
Kiến Văn Đế gật đầu, tỏ vẻ tán thành, từ trên vương tọa cầm lấy Ngư Trường Kiếm.
Vài người đối diện lập tức cảnh giác.
"Đế vương có tôn nghiêm của đế vương, cho ta thể diện được không?"
Tử Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, tựa hồ muốn xác định ý đồ thực sự của hắn, một lát sau, hắn nói: "Ngươi có thể thử đột phá vòng vây, với thực lực của ngươi, nói không chừng cũng có thể đào tẩu được."
"Nếu như muốn đi, ta sớm đã đi rồi." Kiến Văn Đế cười khổ, cầm lấy Ngư Trường Kiếm, chỉa thẳng vào trái tim mình, trong khoảnh khắc này, hắn do dự một chút, đợi khi đã quyết định xong, sắp động thủ, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng kêu thảm thiết.
Mấy thủ lĩnh phản quân đưa mắt nhìn xung quanh.
"Không ổn!" Một tráng hán trong đó lên tiếng,"Sợ rằng xảy biến cố."
Nói xong chạy ra bên ngoài.
"Tất cả đứng lại!" Tử Hi vô cùng bình tĩnh, chỉ vào Kiến Văn Đế,"Bắt giặc phải bắt vua trước!"
Mọi người lập tức bay tới, bắt Kiến Văn Đế.
Dị động bên ngoài cửa cung, khiến cho Kiến Văn Đế tựa như thấy Tay hắn giữ Ngư Trường Kiếm, thi triển tâm thuật đế vương, ở trong cung điện lớn như vậy bắt đầu vùng lên với năm thủ hạ.
Năm người đều muốn ép hắn vào chỗ chết, hạ thủ đương nhiên sẽ không khách khí, Kiến Văn Đế một đánh năm, cũng chỉ có chạy trối chết.
"Người đâu, người đâu!" Tử Hi kêu to, một đội vệ binh xông vào, tiếp chiến.
Kiến Văn Đế cuối cùng cũng bị dồn đến chỗ chết, ỷ vào nhuệ khí của Ngư Trường Kiếm, đau khổ chống đỡ, mắt thấy không ổn, một tà vật bắt được sơ hở của hắn, được mấy người che chở thiếp thân tiến lên, triển khai một kích trí mạng với Kiến Văn Đế.
Kiến Văn Đế đã không còn sức để đánh trả, một tia cười thảm xuất hiện ở trên mặt, hắn buông tha chống đỡ, nhắm hai mắt lại, nhưng mà. . . hắn cũng không chờ đón nhận cái chết, mà là một đạo hắc quang bay tới, đánh vào trên người tà vật này.
Đáng thương cho nhị đẳng quỷ thủ này, đến tư thế phòng ngự còn chưa chuẩn bị cho tốt, đã bị hắc quang xuyên thủng thân thể, hồn phách vỡ vụn thành rất nhiều miếng nhỏ, sau đó hòa tan, tỉnh phách bay lượn mọi nơi.