Chương 3266: Nam Nhân Như Gió (3)
Chương 3266: Nam Nhân Như Gió (3)Chương 3266: Nam Nhân Như Gió (3)
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, trước sau xoay người, bên ngoài cửa cung có một người đang đi tới, mặc trên người chiếc trường bào màu lam, viền trắng, bên trong mặc cẩm y màu vàng, mang một đôi giày vải mềm, trong lối ăn mặc giản lược lộ ra nét quý tộc.
Tóc dài búi cao, trên gương mặt tuấn tú mà góc cạnh sắc sảo, một đôi mắt màu lam đậm thâm thúy như bảo thạch, làm cho người ta nhìn không ra hỉ nộ của hắn, lại mang một loại khí tức thần bí như ám dạ u linh.
Tay trai hắn cầm đả thần tiên, từ bên ngoài cửa cung từng bước di tới, hồng quang bất diệt của bầu trời Quỷ Vực, chiếu đến bên ngoài cửa cung, mạ lên quanh người hắn một tầng quang hoa màu vàng nhạt, càng làm nổi lên nét hoa lệ, giống như thần minh.
Đạo Phong!!
Nam nhân như gió mất tích mười mấy năm đã trở về rồi!
Thoáng cái mọi người đều choáng váng.
Đạo Phong đi từng bước một về phía trước, những người này lại từng bước một lui về phía sau.
Tử Hi cắn răng một cái, nói rằng: "Sự tình đã tới bước đường này, dù sao cũng chết, chúng ta như kiến cắn voi, chưa chắc không có phần thắng!"
Kết quả hắn quay đầu nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy từng gương mặt xám như tro tàn.
"Bọn họ đều là bộ hạ cũ của ta, bọn họ rất quen thuộc ta, bọn họ chỉ không xem trọng Kiến Văn Đế, thế nhưng, bọn họ chưa bao giờ dám phản đối ta." Đạo Phong thản nhiên nói.
Những người này vừa nghe, lập tức đều quỳ ở trên mặt đất, cả đám chủ động nhận sai, nguyện ý nhận trừng phạt.
Tử Hi thấy bộ dáng của bọn họ, lập tức tuyệt vọng, ở trước mặt Đạo Phong, bọn họ những tà vật không chuyện ác nào không làm này chỉ là một bầy dê, hắn không hoài nghỉ chút nào, cho dù Đạo Phong muốn giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không phản kháng. Dê ở trước mặt mãnh thú ngoại trừ run và kêu thảm thiết sẽ không có chút phản kháng nào.
Đạo Phong đi thẳng tới vương tọa phía trước, ngồi xuống, những người này —— ngoại trừ Tử Hi, tất cả mọi người đều quỳ xuống trước mặt hắn.
Đạo Phong lúc này mới nhìn xuống quan sát bọn họ."Ta biết các ngươi đầu không an nhân. để các nai#đi eanh aiữ ở địa nhưng nhỏ nàv mười mấv năm, không làm gì hết, tất nhiên các ngươi sẽ như con thiêu thân."
Nữ yêu lúc nãy kêu lên đòi cướp đoạt Ngư Trường Kiếm nơm nớp lo sợ nhìn Đạo Phong nói: "Khởi bẩm cốc chủ, bọn ta cùng người nam chỉnh bắc chiến, cho tới bây giờ chưa từng dám hai lòng, cho dù hiện tại người tàn sát bọn ta tại chỗ, bọn ta cũng đều vui vẻ lãnh cái chết... Bọn ta chỉ là không phục Kiến Văn Đế thay thế ngồi vào vị trí của người, hôm nay người đã trở về, bọn ta nguyện ý tiếp tục vì người lên núi đao vào biển lửa..."
Mấy người còn lại cũng đều dập đầu theo, rối rít thể hiện lòng trung thành.
"Ngươi, qua đây." Đạo Phong nhìn Tử Hi.
Tử Hi nơm nớp lo sợ đi tới, quỳ trước mặt hắn, cũng bắt đầu khóc rống lên nước mắt dàn dụa, Đạo Phong mỉm cười, làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ của hắn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng điểm một cái lên trán Tử Hi, thần hồn Tử Hi phân liệt, tỉnh phách đều bị Đạo Phong thu vào trong tay áo.
"Ngày hôm nay, ta đã trở về, sau này Phong Chỉ Cốc vẫn là Phong Chỉ cốc."
"Ta vẫn là ta trước kia."
"Ta sẽ dẫn theo các ngươi lên đường chiến đấu, giết người giành địa bàn, quy củ cũ, tất cả tà vật giết được, thần hồn nội đan đều là của các ngươi!"
"Ta chỉ muốn một điểm, tuyệt đối phục tùng! Ta là chủ nhân duy nhất của các ngươi, trừ ta ra, thần phật đều có thể giết!"
Tất cả cùng nhau quỳ xuống, biểu thị thuần phục đối với hắn.
Đạo Phong cho bọn họ đi, cũng không nói thêm gì khác, sau khi ra ngoài bọn họ biết làm sao để xử lý những bộ hạ bị cổ động. Điểm này không cần Đạo Phong quan tâm.
Trong cung điện chỉ còn lại có hai người Đạo Phong và Kiến Văn Đế.
Kiến Văn Đế lúc này cũng đã sớm bình tĩnh trở lại, đi về phía trước mặt Đạo Phong, khom mình hành lễ. Đây là đế vương cả đời luôn tự cho mình là nhất, cho tới bây giờ chưa từng hành lễ với bất kỳ người nào, cho dù là với đối Đạo Phong cũng chưa từng có.
"Chuyện này không trách ngươi, do bọn họ nhịn quá lâu rồi, nhóm người này đều là sói, nếu như không có bầy dê để cho bọn họ phát tiết, bọn họ sẽ cắn xé lẫn nhau."
"Quan trọng nhất là ta đánh giá quá cao quyền uy của mình." Kiến Văn Đế khổ sở cười cười. "Có một số việc, phải trải qua mới có thể hiểu được."
Kiến Văn Đế cố sức thở dài,"Cho tới hôm nay, ta mới hiểu được chênh lệch giữa mình cùng Chu Lệ..."
"Sau này ngươi vẫn là Bạch Vân Thành chủ."
"Ta? Trải qua chuyện này, bọn họ sẽ không phục ta."
"Không, bọn họ vốn phục ngươi, nhưng chỉ phục ngươi là thành chủ, ngươi không làm được lão đại, có ta ở đây, bọn họ sẽ phục ngươi."
Kiến Văn Đế ngẫm lại mình cũng là thực sự không có chỗ để đi, bên Âm ty, vì Chu Lệ giữ chức vị ở bên kia, cả đời không qua lại với nhau, lại không muốn làm một cô hồn dã quỷ, cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo Đạo Phong.
Chỉ trong chốc lát, có tướng lĩnh yết kiến, bày tỏ tất cả mọi người đều tể tựu ở bên ngoài cung điện, đợi Đạo Phong dạy bảo.
Đạo Phong mang theo Kiến Văn Đế cùng đi ra ngoài, leo lên chỗ cao nhất thành lâu, để cho âm phong lay động áo choàng, đối mặt một đám tà vật tối đen phía dưới —— vốn dĩ bọn họ vẫn đang nói chuyện lao nhao, cho đến khi hắn đi ra, khung cảnh lập tức yên lặng, mọi người cùng nhìn hắn.
"Ta đã trở về." Đạo Phong chỉ nói bốn chữ này.
Phía dưới phát sinh tiếng hò hét như núi biển kêu gào, mọi người cùng nhau quỳ xuống, tung hô vạn tuế.
Diệp Thiếu Dương ở lại Nam Xương một buổi tối, Vương tiên sinh ở đó cũng đi cùng, đi mua một bộ quần áo mới, lại đi tắm suối nước nóng, cắt tóc, cả người lập tức trở nên sáng sủa.
Vương tiên sinh mua vé máy bay cho hắn, sáng hôm sau sẽ bay trở về Thạch Thành.
Từ trạm dừng chân đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhìn thấy Chu Tĩnh Như.
Cô mặc bộ váy màu đen, đoan trang đứng trong đám người, nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi như vậy, nhưng dù sao đã mười sáu năm trôi qua, vẫn phải có thay đổi. Hơn nữa khi đến gần, đích xác có thể nhìn ra dấu vết thời gian lưu lại trên mặt cô, thiếu nữ năm xưa như mộng huyễn, hôm nay đã tăng thêm chút đằm thắm.
Chu Tĩnh Như thấy hắn trẻ tuổi như vậy, thoáng cái ngây dại.
"Xin lỗi, để em chờ quá lâu." Thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng, Diệp Thiếu Dương lại chỉ nói ra một câu như vậy.
Chu Tĩnh Như nhào tới ngực hắn, nghẹn ngào. Diệp Thiếu Dương vỗ lưng cô an ủi.
Chu Tĩnh Như một hồi lâu mới tỉnh táo lại, thấy chung quanh rất nhiều người đang nhìn bọn họ, có chút ngượng ngùng cười cười, hơi đau khổ mà nói: "Em già rồi, Thiếu Dương, chúng ta ôm nhau như vậy, người ta sẽ không cảm thấy chúng ta là đôi tình nhân xa cách lâu ngày, mà sẽ nhìn như em là trường bối của anh."
Diệp Thiếu Dương lòng của đau nhói một chút, lập tức cố sức ôm chặt cô, nói bên tai cô: "Tuy nghe thật buồn nôn, nhưng anh vĩnh viễn là Thiếu Dương ca của em."
Hắn cảm thấy Chu Tĩnh Như cả người chấn động run lên một cái.
Chu Tĩnh Như lau nước mắt, cười nói: "Như vậy cũng tốt rồi, em còn tưởng là phải chờ tới khi em già thật già, mới có thể gặp lại anh, thậm chí cả đời cũng không được gặp anh, mới mười sáu năm thôi, em cảm thấy đã mỹ mãn rồi."
Hai người cùng đi ra ngoài, tuy rằng mười sáu năm không gặp, nhưng cảm tình thân mật nhất vẫn đang còn, với lại cũng chưa từng lạnh nhạt, bắt đầu trò chuyện rôm rả, Diệp Thiếu Dương bắt đầu kể về những gì đã trải qua mười sáu năm qua...