Chương 3267: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (1)
Chương 3267: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (1)Chương 3267: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (1)
Nói cả buổi chiều, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng nói hết, cầm lon coca lên uống.
"Anh đã uống ba lon rồi, coca không tốt cho dạ dày."
"Anh đã dưỡng sinh mười sáu năm rồi, em để anh uống đi."
Uống coca, loại cảm giác này thực sự là quá sung sướng.
"Còn em, chồng em... đâu rồi?"
"Ở nước ngoài."
nẦm
Chu Tĩnh Như che miệng cười rộ lên,"Anh tin thật sao. Em chưa kết hôn, lấy đâu ra chồng?"
"Vậy..." Diệp Thiếu Dương biểu tình phức tạp.
"Không hoàn toàn là vì anh, lúc đó sau khi em rời xa anh, đi nước ngoài, vốn là dự định lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng sau rất nhiều năm, không có bất kỳ nam nhân nào có thể khiến cho em có hứng thú, ở một mình cũng rất tốt, thực sự, em sống cũng rất đầy đủ."
"Nhưng mà em... không có con."
"Vì sao nhất định phải có con?" Chu Tĩnh Như cười cười,"Hơn nữa, không phải em đã có Tiểu Mộc sao, em xem nó như con trai, tuy không thể thường xuyên ở bên nó, nhưng em rất mến nó." Đột nhiên ngẩng đầu một cái, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thiếu Dương, bỗng nhiên nhớ tới cái gì,"Đúng rồi, anh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Tiểu Mộc nhỉ?"
"Vừa lúc em có thể kể cho anh nghe một chút."
Chu Tĩnh Như lột một trái quýt cho Diệp Thiếu Dương, vừa kể cho hắn nghe những chuyện liên quan đến Diệp Tiểu Mộc, tuy cô rất ít có thời gian đi thăm Diệp Tiểu Mộc, nhưng vẫn luôn quan tâm, luôn giữ liên lạc với Tạ Vũ Tình, cùng hoạch định con đường tương lai cho hắn.
"Gần đây, nó bắt đầu tu luyện pháp thuật, vốn dĩ em và Vũ Tình, Tuyết Kỳ đều không đồng ý nó làm như thế, vẫn ngăn cản nó, chuyện này, Thiếu Dương anh hiểu mà." Chu Tĩnh Như đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, đút miếng quýt vào trong miệng hắn.
"Bọn em không muốn nó lớn lên giống như anh, cả ngày phải lo lắng đề phòng, chỉ cần nó bình an sống một đời là tốt rồi."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hắn thật sự có thể hiểu được. len lén luyện tập, còn xém chút bị nguy hiểm tánh mạng, sau đó bọn em thấy không ngăn không, vậy cũng chỉ có thể trợ giúp nó, bởi vì nếu muốn làm pháp sư, sẽ phải làm một pháp sư lợi hại, như vậy cũng an toàn cho bản thân, hơn nữa, nó họ Diệp, trong cơ thể nó chảy dòng máu của anh."
Diệp Thiếu Dương gãi đầu,"Em đừng nói như vậy, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý để làm cha, con trai lại lớn như vậy, cảm giác này thật lạ..."
Chu Tĩnh Như bật cười, tiếp theo kể về những gì Diệp Tiểu Mộc đã trải qua, Diệp Thiếu Dương nghe xong, trầm mặc một lát, nói: "Nếu nói như vậy, hiện tại nó đang ở trình độ một người mới học?"
"Em nghe Lão Quách nói, nó thiên phú rất mạnh, dù sao mới tu hành chưa được một năm, cũng đã vượt qua thực lực người ta tu hành mười năm, tiền đồ tươi sáng không lường trước được. Bây giờ anh đã trở về, vừa lúc có thể tự mình dạy dỗ hắn."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu,"Tạm thời anh sẽ không gặp nó."
"Vì sao?" Chu Tĩnh Như không giải thích được.
Diệp Thiếu Dương nói: "Vì tương lai của nó a, một người, chỉ có những lúc không có ai để dựa vào, mới có thể nỗ lực chống chọi, sự tồn tại của anh sẽ làm nó mất đi ý chí."
Dù sao với thực lực của mình, nếu như thân thế Diệp Tiểu Mộc để mọi người biết đến, thiên hạ ai dám khi dễ nó, đừng nói những pháp sư này, cho dù là những cường giả vị diện khác, trừ phi là chán sống, bằng không cũng không dám động nó.
Mà pháp sư phải thông qua rèn luyện mà ra, không trải qua hung hiểm, ngươi sẽ vĩnh viễn không có chút lĩnh ngộ nào.
Còn nữa, giả như thân phận Diệp Tiểu Mộc được đưa ra ánh sáng, vậy nó sẽ là thứ dùng để uy hiếp mình, địch nhân thực sự của mình có thể lợi dụng nó để áp chế mình, thành viên Tróc Quỷ Liên Minh thực lực đều cường, không có khả năng bị người ta bắt cóc các thứ, cho nên Diệp Thiếu Dương không lo lắng, nhưng Diệp Tiểu Mộc thực lực như vậy, nếu có tà vật ghim hắn, ra tay nhất định bắt gọn, lỡ như loại sự tình này thật sự phát sinh, vậy thì thật phiền toái.
"Còn có một chuyện, giờ anh còn trẻ măng thế nào, đột nhiên em nói anh đã có con trai, còn lớn tướng rồi, anh cảm thấy... anh chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiếp xúc với nó."
Chu Tĩnh Như che miệng cười to. Bộ dáng này của cô khiến Diệp Thiếu Dương dường như lại thấy được thời thiếu nữ của cô.
"Còn Vũ Tình, có nên nói cho cô ấy biết anh đã trở về hay không?" "Bớt thời gian?" Chu Tĩnh Như không giải thích được,"Anh có chuyện gì cần làm sao?"
Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: "Tiểu Cửu mất tích rồi."
Chu Tĩnh Như sửng sốt một chút, nói: "Đúng rồi, không phải cô ấy trở về cùng anh sao, người đâu?"
Diệp Thiếu Dương kể lại chuyện Tiểu Cửu trở lại thời đại này trước thông qua Sơn Hải Ấn, nói: "Anh đã cài đặt thời gian cho Sơn Hải Ấn, chính là thời đại này, lúc trước đã đánh dấu, sẽ không sai, lẽ ra, cô ấy sẽ về trước anh một bước, nhưng anh lại không tìm được cô ấy."
"Hay là chỗ cô ấy đi ra không cùng một chỗ với anh?"
Diệp Thiếu Dương mở tay trái ra, nhìn hồn ấn Tiểu Cửu bên trên, nói: "Cô ấy và anh có hồn ấn tương liên, mặc kệ ở đâu, anh chỉ cần kích hoạt hồn ấn là có thể cảm giác được, nhưng từ khi trở về đến bây giờ, anh đã thử liên hệ với cô ấy vài lần, cô ấy vẫn chưa phản hồi, điều này không đúng lắm."
"Phương diện này em không hiểu, thế nhưng em nghĩ, Tiểu Cửu lợi hại như vậy, không đến mức sẽ gặp nguy hiểm, điều này anh có thể yên tâm."
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Điều này thì anh yên tâm, thực lực của cô ấy bây giờ, cho dù gặp phải Vô Cực Quỷ Vương cũng có thể chạy thoát, hơn nữa thế giới này cũng không có Quỷ Vương, anh chỉ là hiếu kỳ, không biết cô ấy đi đâu."
Trong tình huống như thế nào, giữa hồn ấn không thể nào liên lạc được, trừ phi là đi tới một không gian khác, nếu như Tiểu Cửu trước tiên trở về Thanh Khâu Sơn, ngược lại cũng không giải thích được, dù sao cô ấy cũng không biết những chuyện phát sinh sau đó, không biết mình đã trở về, cũng không cần phải lưu ở nhân gian.
Hiện tại điều quan trọng nhất là sớm báo cho cô ấy biết mình đã trở về, miễn cho cô ấy lo lắng, Diệp Thiếu Dương muốn đi Thanh Khâu Sơn một chuyến, nhưng lại không tiện lộ diện, hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải tìm người làm giùm.
Người thứ nhất nghĩ tới là Qua Qua. Vì vậy hỏi Chu Tĩnh Như Qua Qua ở đâu.
"Nó vẫn luôn ở nhà."
"Nhà?"
"Nhà anh a, anh đi rồi, nó vẫn ở."
Diệp Thiếu Dương nghe xong cảm động hồi lâu, đứng dậy nói rằng: " “húng †a đi tìm nó?" Bị Chu Tĩnh Như kéo lại, sẵng giọng: "Anh làm gì mà gấp quá vậy, người ta đợi mười sáu năm, đợi thêm một ngày nữa cũng có sao, anh lại không thể ở bên em thêm một ngày, em đã dẹp bỏ tất cả hội nghị, chỉ để đợi anh, đến lúc anh gặp bọn họ rồi, anh sẽ không thể chuyên tâm ở bên em nữa."
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, một lần nữa ngồi xuống, cười nói: "Vậy chỉ ở bên một mình em, em muốn anh làm cái gì cũng được."
"Thật chứ?" Chu Tĩnh Như cười xấu xa.
"Đương nhiên." Diệp Thiếu Dương vỗ bộ ngực. Mười sáu năm chờ đợi, vì cô ấy làm cái gì cũng là đáng giá.
Chu Tĩnh Như nép vào người hắn, nói rằng: "Anh biết không, năm đó một mình em đi nước ngoài, trong lòng em vốn rất thăng bằng, kết quả sau đó em biết chuyện của anh và Vũ Tình... lại còn có con với nhau nữa, khoảng thời gian đó, em rất không bình tĩnh, em cũng giống như cô ấy, dựa vào cái gì anh và cô ấy có con, còn em thì không có gì với anh hết."