Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3261 - Chương 3268: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (2)

Chương 3268: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (2) Chương 3268: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (2)Chương 3268: Tróc Quỷ Liên Minh Tương Phùng (2)

"Anh ——"

"Đừng giải thích, ta cũng không hận anh, dù sao anh phải nhớ rõ là anh thiếu em."

Diệp Thiếu Dương gật đầu,"Anh thừa nhận anh đã thiếu em."

"Cho nên, bây giờ anh phải trả cho em."

Diệp Thiếu Dương muốn hỏi trả thế nào, Chu Tĩnh Như đứng lên, cúi đầu nhìn mình, nói rằng: "Đáng tiếc em già rồi, không còn sức hấp dẫn với anh."

Diệp Thiếu Dương không biết cô đang chơi chiêu, nhanh chóng nói: "Không có đâu, nhìn em vô cùng trẻ trung, hơn nữa còn có nét đằm thắm."

"Nếu như là anh, anh sẽ có hứng thú với em chứ?"

"Còn phải nói sao!"

Chu Tĩnh Như đưa bàn tay ra phía sau, ào một chút, cởi váy đầm xuống, bên trong không mặc gì hết!

"Anh thiếu em, bây giờ anh phải trả cho em, em vẫn luôn chờ anh!"

Trong nháy mắt Diệp Thiếu Dương há hốc miệng, ngây ngốc nhìn cô.

Buổi tối, Tiểu Cửu đi một mình trên con đường vừa lên đèn rực rỡ, cô xuất hiện ở nhân gian, đã chuyển sang mặc y phục nhân gian, nhưng vẫn giữ nguyên phong cách của mình: Váy ngắn tất chân giày cao gót.

Đi trên đường, vô cùng hấp dẫn ánh mắt, thậm chí còn có mấy tên côn đồ theo đuôi cô.

Tiểu Cửu cũng mặc kệ những điều này, cô một mực đi tới, nhưng lại không biết nên đi nơi nào.

Bởi vì, đây không phải là thế giới của cô.

Cô về tới năm 2023.

Cô nhẩm tính, thời gian mình ở Dân Quốc, cộng lại không quá năm năm, nếu như tính toán kỹ hơn, trùng khớp với thời gian ở thế giới này, nói cách khác, chừng mười năm bọn họ bị nhốt ở trong hư không vĩnh hằng, đã không được cộng thêm vào.

Cô không biết vì sao Diệp Thiếu Dương lại tính sai thời gian, đưa mình đến nơi này. Nhưng ít ra có một vài điều có thể xác định, thế giới này không thuộc về thế giới kia của cô.

Điểm này đã được xác định khi cô gặp lại một vài người quen ở thế giới.

Tất cả những gì của thế giới này đều không khác gì mấy với thế giới kia của mình, ở chỗ này: Cuộc chiến tam giới đã qua mấy năm, tất cả mọi thứ đã ổn định, những người bạn thân mến cũng đều ẩn lui.

Cô đã đi gặp mấy người trong đó, xác định chân tướng của sự việc, cảm giác này rất quái lạ, ngươi biết ngươi đến từ vị lai, biết nơi này không thuộc về thế giới của ngươi, cảm giác hình như nó là giả tạo, nhưng nó vẫn đang thực sự tồn tại, hơn nữa người của thế giới này, cũng đều cảm giác mình mới là thật.

Thế giới này cô, còn có Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong cũng đều không thấy, mọi người cũng đều đang chờ đợi, gặp được cô, kích động hỏi han đủ kiểu, Tiểu Cửu sợ bọn họ cảm thấy kỳ quái, không dám nói mình không phải người của thế giới này, chỉ nói Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong vẫn đang bị nhốt ở quá khứ, vì vậy đoàn người chí ít biết bọn họ vẫn an toàn, nhiều ít cũng yên tâm.

Bọn họ cũng giống như Tiểu Cửu, tin tưởng tuy Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong lưu lại đối phó Quỷ Vương, nhưng không có gì nguy hiểm đến tánh mạng, dù sao chỉ có Diệp Thiếu Dương biết dùng Sơn Hải Ấn, Vô Cực Quỷ Vương nhiều lắm là bắt hắn lại, không dám giết hắn, về phần Đạo Phong, với thực lực của hắn, tuyệt đối có hi vọng thoát khỏi truy sát của Vô Cực Quỷ Vương.

Tiểu Cửu thấy bọn họ kỳ thực có chút không được tự nhiên, tuy bọn họ tồn tại thực sự, nhưng đối với cô mà nói... Bọn họ không phải đám người mà cô đã biết.

Vì vậy sau khi ở lại một ngày, Tiểu Cửu mượn cớ phải về Thanh Khâu Sơn xem sao, một mình rời đi.

Hiện tại hy vọng duy nhất của cô, chính là Diệp Thiếu Dương tương lai có thể xuyên qua thời không —— chỉ cần hắn có thể trở lại vị lai, vậy nhất định cũng có thể đến thế giới này, đến lúc đó đón mình đi.

Nhưng mà hắn phải biết mình bị nhốt ở thế giới này mới được a.

Phải nghĩ biện pháp cho hắn biết!

Cô nhớ tới ngày trước từng cùng Diệp Thiếu Dương tìm người lưu lại tờ giấy, để cho hậu nhân bọn họ tương lai truyền cho các bạn thân mến, mình cũng có thể làm như vậy, nhưng mà... phải bảo đảm có thể truyền tới tay Diệp Thiếu Dương hoặc những người bạn khác.

Cô bắt đầu suy tư phải làm sao, bất tri bất giác, cô lững thững đi vào một ngõ nhỏ, đột nhiên phía sau xông lên hai nam nhân, Tiểu Cửu mặc dù đang suv nahf. nhưng vẫn nhải có chút nhản na. Øuav naưồi môt cái nhìn lại, là hai nam nhân, một tên còn cầm dao trong tay, không ngừng tới gần nàng.

"Không được kêu, ngoan ngoãn đi theo bọn ta!"

"Đi chơi với bọn ta một chút, yên tâm không để cô em chịu thiệt thòi đâu."

Đây là thời đại nào, thế nào mà còn có sắc lang ngang nhiên lộng hành như vậy?

Tiểu Cửu cười cười, nghênh diện bọn họ...

Phốc phốc hai tiếng, hai người ngã xuống, tinh phách từ trong miệng tai mũi bay ra.

Tiểu Cửu không có quan niệm pháp luật gì, dù sao dám đắc tội mình, giết người diệt hồn là xong.

Từ ngõ nhỏ đi ra ngoài, Tiểu Cửu suy nghĩ kỹ rồi, mình sẽ đi Thanh Khâu Sơn trước rồi tính sau, dù sao thời đại này Tiểu Cửu cũng không ở đó, nơi đó tóm lại vẫn là địa bàn của mình.

Thạch Thành, trong một chung cư, Qua Qua yên lặng một mình lau xong sàn nhà —— qua nhiều năm như vậy, nó vẫn kiên trì quét tước phòng ốc sạch sẽ, chỉ vì tùy thời chuẩn bị nghênh tiếp Diệp Thiếu Dương trở về.

Tuy rằng mười sáu năm trôi qua, nhưng Qua Qua vẫn kiên trì, mỗi buổi tối thổ nạp tu hành, khi tỉnh lại, thấy ngoài cửa sổ trở nên trắng, nó luôn mong đợi Diệp Thiếu Dương sẽ đến gõ cửa —— tuy rằng qua nhiều năm như vậy, cửa cũng bị gõ không biết bao nhiêu lần, nhưng không phải nhân viên tiếp thị thì là thu tiền rác, còn có gõ nhầm cửa.

Nhưng tâm tính này của Qua Qua vẫn không thay đổi.

Đây là chấp niệm của hắn.

Nó cự tuyệt bất luận lời mời nào, ngoại trừ thỉnh thoảng cùng bọn Tứ Bảo Tiểu Mã tụ tập một lần, bình thường cực ít đi ra ngoài, cho dù đi ra ngoài, buổi tối cũng nhất định phải trở về, nó lo lắng thời gian mình không có ở đây, Diệp Thiếu Dương về đến nhà, không tìm được mình.

Tứ Bảo tốt xấu còn có vợ có con, Lão Quách cũng có gia đình, nó thì không giống vậy, sự lệ thuộc của nó đối với Diệp Thiếu Dương vượt qua bất luận kẻ nào.

Nó lau xong sàn nhà, lại đi lau chùi vật dụng trong nhà, sau đó đi vào trong phòng thổ nạp, khi trời sắp sáng, thổ nạp kết thúc, nó nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy bầu trời xa xa trở nên trắng, vấn đề nghĩ tới hơn một ngàn lần kia lại nổi lên trong lòng: Lão đại, chừng nào thì ngươi trở về đây? Sớm như vậy, không phải là quản lý chung cư chứ?

Qua Qua dự định không để ý tới, kết quả tiếng đập cửa vẫn vang lên.

Qua Qua tức giận chạy tới, một tay kéo cửa ra,"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đại nhân nhà ta không ở nhà!"

Đột nhiên thấy rõ mặt của người trước mặt kia, thoáng cái ngây dại.

"Ta đã trở về."

Diệp Thiếu Dương nói ra câu thoại đã khiến hắn đợi mười sáu năm.

Qua Qua lảo đảo một chút, nói: "Nếu như ta là nhân loại, lúc này chắc chắn đã bị bệnh tim đột phát mà chết."

Nói xong, nó phi tới nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng ôm sát cổ của nó.

Nếu như ta có con, đây chính là con trai ta. Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ trong lòng.

"Lập lại lần nữa!"

Qua Qua cố sức véo gò má của Diệp Thiếu Dương, nói.

"Cái gì."

"Nói 'Ta đã trở về' ."

"Ta đã trở về."

Qua Qua liên tiếp bắt hắn nói ba lần, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, cười nói: "Được rồi, ta tin tưởng đây là sự thật, không phải đang nằm mơ."

"Nói rất hay, tựa như đang nằm mơ vậy." Diệp Thiếu Dương cố sức nhéo mặt của nó, sau đó quay đầu lại gọi Chu Tĩnh Như.
Bình Luận (0)
Comment