Chương 3275: Phù Đồ Ma (3)
Chương 3275: Phù Đồ Ma (3)Chương 3275: Phù Đồ Ma (3)
Cộng thêm Nguyên Tịch và Tô Ngọc, cũng đều là địa tiên cảnh giới, trận này mặc kệ là kéo đến địa phương nào, đều đủ cường đại.
Chớ đừng nói chi là vẫn có mấy cường giả lãnh đạo nhị đội, cộng lại tổng cộng có hơn ba mươi người.
Sau khi xác định nhân số, Nguyên Tịch lại đưa bọn hắn đi vào chiếc lầu lớn nhất, mỗi người đều vác trên lưng vật tư mang từ nhân gian tới, sau đó Nguyên Tịch giao nhiệm vụ phụ trách tổ khác cho Diệp Thần, còn mình mang theo hai đội người xuất phát.
Mấy trăm km, để tiết kiệm pháp lực, đại bộ phận lộ trình bọn họ đều dựa vào đi bộ.
Những địa phương đi qua dọc đường, đều là sông, rừng rậm và sơn dã, khiến Diệp Tiểu Mộc có cảm giác, hình như là đã đến khu rừng nguyên thủy hoang tàn vắng vẻ, chẳng qua ẩn núp trong rừng rậm nguyên thủy này không phải là mãnh thú, mà là tà vật.
Tà vật đủ kiểu đủ loại.
Mỗi ngày đều phải chiến đấu, hơn nữa nhiều lần còn đối mặt nguy hiểm, đường còn chưa đi được phân nửa, đã có mấy cái người bị thương, được hộ tống trở về.
Diệp Tiểu Mộc cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của thí luyện, mặc kệ Pháp Thuật Hiệp Hội quan liêu cỡ nào, hành động thí luyện thực sự ý nghĩa trọng đại, đây không phải là diễn luyện, cũng không phải luận võ, là chiến đấu thật sự.
Có rất nhiều điều khó có thể nói thành lời, chỉ có thể học được trong các kiểu chiến đấu tại đây.
Mặc dù mình chỉ là thành viên "Đoàn ngắm cảnh", nhưng có đôi lúc chiến đấu nguy cấp, đến bọn họ cũng phải cùng tiến lên.
Cùng với học được nhiều điều, Diệp Tiểu Mộc cũng đang quan sát người bên cạnh —— có Nguyên Tịch cầm đầu mấy cường giả, mặc kệ bọn họ nhân phẩm ra sao (dọc theo đường đi đều tỏ ra trịnh thượng xa cách với những người mới), nhưng chiến đấu thật sự cường, không riêng gì chênh lệch về thực lực, cách bọn họ đọc chiến trường, xử lý chỉ tiết trong chiến đấu, đều vượt hơn bản thân rất nhiều.
Diệp Tiểu Mộc không ngừng quan sát học tập, sau đó vận dụng vào trong chiến đấu, có thể cảm giác được năng lực thực chiến của mình đề cao một chút. Ở đây không có buổi tối —— phải nói chẳng phân biệt được ngày sáng đêm tối, giống như Quỷ Vực, tia sáng đến từ tất cả đầu nguồn có linh khí, bao gồm núi đá và dòng nước.
Toàn bộ thế giới đỏ đỏ nâu nâu, nhìn hơi giống như là mặt trời chiều thời điểm hoàng hôn của nhân gian.
Bọn họ dùng thân thể chiếu hình tới đây, ở chỗ này không cần ăn ngủ, thế nhưng mỗi lần trải qua đại chiến, tất cả mọi người phải nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, thổ nạp điều tức, xử lý vết thương, vừa bố trí pháp khí —— chôn cọc gỗ đào ở những địa phương đi qua, để lại ký hiệu, như vậy có thể tránh cho bị tà vật bình thường xâm lấn, cũng bảo bọc bọn họ lại, chặt đứt đường lui.
Chẳng qua loại kết giới phạm vi lớn này cũng chỉ có thể phòng ngừa tà vật bình thường, còn có tác dụng nữa chính là cảnh báo, một khi có tà vật tới gần, sẽ lập tức cảm giác được, sau đó sẽ phái người trở về điều tra...
Đi vào càng sâu, tà vật gặp phải cũng càng ngày càng nhiều, nhưng cũng không phải bất luận tà vật gì cũng sẽ công kích bọn họ. Rất nhiều trong những tà vật này cũng không phải lần đầu tiên giao tiếp cùng nhân loại, một vài thứ có chỉ số thông minh, biết mình không phải là đối thủ, trái lại lẫn tránh đi rất xa, nhưng cũng có rất nhiều thứ tu vi không tệ, lại tà tính khó trừ, sẽ nghĩ đủ loại biện pháp công kích bọn họ.
Nói chung những gì trải qua dọc theo con đường này, đối với Diệp Tiểu Mộc mà nói đều là trải nghiệm chưa từng có trong đời, thể hội trực tiếp nhất chính là hình như tiến nhập công viên kỷ Jura, các loại tà vật cổ quái lạ thường bay trên bầu trời chạy trên mặt đất, thực sự là mở rộng tầm mắt.
Mấy ngày này trảm yêu trừ ma, thu hoạch cũng không ít, rất nhiều linh cốt, nội đan của yêu quái, đại bộ phận được gửi về ghi công, tiểu bộ phân mọi người chia nhau ăn.
Đoàn người Diệp Tiểu Mộc bởi vì thực lực kém, cũng không thân quen với người khác, không ai để ý bọn họ, đại đa số thời gian đều là tự mình tụm lại, chỉ có Tô Ngọc vẫn rất chiếu cố bọn họ.
Diệp Tiểu Mộc vốn có ấn tượng không tốt lắm với Tô Ngọc, nghĩ hắn có chút láu cá, rất nhiều phương diện đều là tay chơi lão làng, không giống như một pháp sư, trước hắn cũng nghe Tô Yên nói, Tô đại công tử ở trong hàng đệ tử đời thứ hai của Pháp Thuật Giới là nổi danh nhân duyên tốt, hào khí, bằng hữu nhiều, bản thân thì không chịu chăm chỉ tu luyện, cha hắn cũng rất nhức đầu, nhưng không quản được hắn. ít nhất một ưu điểm, chính là người phi thường trượng nghĩa, rất là chiếu cố đối với bọn họ —— đặc biệt là bản thân mình một Mao Sơn đệ tử trên danh nghĩa, hơn nữa loại chiếu cố này là không có mục đích, dù sao mình chỉ là một người mới toanh, cái gì cũng không có, tuy rằng loại chiếu cố này mang theo một chút xíu cảm giác về sự ưu việt, tựa như đại ca chiếu cố tiểu đệ vậy, nhưng Diệp Tiểu Mộc vẫn cảm thấy hắn về bản chất là một người đáng để giao du.
Trần Ấu Bân giống như một kẻ mê võ nghệ, mỗi ngày tìm Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo thảo luận tu hành, ngay từ đầu Diệp Tiểu Mộc vẫn cùng hắn trò chuyện, sau lại đến Diệp Tiểu Mộc cũng lẩn trốn hắn, nhưng mà hắn rất tốt, Diệp Tiểu Mộc rất tín nhiệm hắn, cũng thích cùng hắn lui tới, Tô Yên và Vương Tiểu Bảo đối với hắn ấn tượng cũng không tệ.
Ngày hôm nay, bọn họ ở chỗ sâu trong rừng đã trải qua một lần chiến đấu thảm thiết, lại có một pháp sư thụ thương, bụng bị móc thủng ra, Nguyên Tịch để hai pháp sư nhanh chóng đưa hắn trở lại, sau đó mang theo đoàn người đi khỏi rừng sâu, đến một địa phương phạm vi trống trải hạ trại tu chỉnh.
Bọn họ tìm được một đầm lầy to lớn, ở trong đó có một cái hồ —— dĩ nhiên không phải Quỷ Hồ, sóng biếc trong suốt, bên hồ có mấy gốc cây ăn trái, xa xa có bóng mát núi xanh, có một vài tà vật mơ hồ bay trên trời, nhưng đều cách rất xa.
Mọi người đi tới đây, đều cảm thấy mới mẻ, bọn họ đi liên tục mấy ngày nay mới nhìn thấy được phong cảnh xinh đẹp nhất, tuy không giống với khu ngắm cảnh ở nhân gian, nhưng dù sao ở đây hoàn toàn thiên nhiên, không có một chút vết tích có người nhúng tay vào.
Sau khi hạ trại, mọi người bắt đầu bố trí kết giới, vừa đem cọc gỗ đóng xuống xung quanh doanh địa, vừa thưởng thức mỹ cảnh hiếm thấy.
Lúc mấy người bọn Diệp Tiểu Mộc đang bận rộn làm việc, Diệp Tiểu Mộc phát hiện chỉ có một mình mình làm việc —— Tô Yên vốn tính tiểu thư, những việc này cô ấy sẽ không vui vẻ đi làm, thường là sai phái mấy người bọn hắn.
Trần Ấu Bân luôn bên cạnh hắn, nhưng tốc độ làm việc cực chậm, một mực thao thao bất tuyệt kể về những tâm đắc của mình trong chiến đấu, còn thỉnh thoảng hỏi mấy câu, Diệp Tiểu Mộc rất muốn để cho hắn làm việc xong rồi hãy nói những chuyện này, nhưng hắn vẫn nói, cũng tìm không được cách cắt đứt hắn, không thể làm gì khác hơn là tự mình yên lặng làm việc.
Vương Tiểu Bảo càng đáng giận, hắn cũng không làm việc, trong miêng naâm mêât eona eô lá thất hần lac nhách ở bên eanh ho. thỉnh thoảng liếc mắt ngắm bên kia hồ, bên hồ, Tô Ngọc ôm hông của Hạ Lam, đang tản bộ thưởng thức phong cảnh.
Vương Tiểu Bảo liếc mắt nhìn rồi thở dài một hơi.
"Tôi mà là cậu, tôi sẽ không nhìn, miễn cho bản thân khó chịu." Tô Yên cười có chút hả hê,'Ai bảo ban đầu không chủ động tới."
"Tôi chủ động rồi, nhưng người ta nói, hiện tại chỉ muốn tu hành, làm được việc ở Pháp Thuật Giới, căn bản không quan tâm vấn đề yêu đương vân vân, vậy vì sao lại chấm Tô Ngọc chứ."
Tô Yên dùng giọng điệu của người từng trải mà nói rằng: "Cho nên nói, không phải là không quan tâm, mà là cậu thiếu ưu tú, đó là lý do của người ta"
"Có thể đứng xát muối lên vết thương của ta có được không." Vương Tiểu Bảo mày ủ mặt ê.