Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3269 - Chương 3276: Kỳ Ngộ (1)

Chương 3276: Kỳ Ngộ (1) Chương 3276: Kỳ Ngộ (1)Chương 3276: Kỳ Ngộ (1)

"Tôi không chỉ xát muối, còn muốn xát thêm chút ớt nữa." Tô Yên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói,"Cô ấy có thể chấm Tô Ngọc, hơn phân nửa không phải Tô Ngọc ưu tú hơn cậu... À nói vậy có chút hiểu lầm, tôi muốn nói, cá nhân hắn không thể ưu tú hơn cậu, nhưng hắn có người cha tốt, hắn là Mao Sơn thái tử, Mao Sơn tuy rằng đã tách khỏi Pháp Thuật Hiệp Hội, nhưng lực ảnh hưởng ở Pháp Thuật Giới là không thể thay thế được, Hạ Lam theo hắn, có thể thu hoạch tài nguyên to lớn, nói đơn giản một chút, lỡ như cô ấy thực sự thành Mao Sơn thiếu nãi nãi, nội môn pháp thuật và các thứ, có thể không cho cô ấy xem sao? Hành tẩu giang hồ, ai lại không nể mặt mũi cô ấy?"

Vương Tiểu Bảo giật mình ngẩng đầu nhìn Tô Yên,"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới điều này, Hạ Lam... cô ấy không phải là người như thế!"

"Không tranh cãi với cậu, tôi nhìn nữ nhân chuẩn hơn cậu nhiều. Nhưng mà làm như vậy cũng không có gì sai, đều là lựa chọn của mình, người khác không có tư cách khoa tay múa chân."

"Cái này cũng đúng..." Trong lòng Vương Tiểu Bảo có chút tức giận bất bình, nghĩ thầm nếu như ban đầu mình nói rõ thân phận với cô ấy, không biết cô ấy có chọn mình hay không, nhưng lại nghĩ, nếu như cô ấy vì thân phận mình mới thích mình, vậy còn gọi là tình yêu chân chánh sao, nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình quá vô lý, người ta hoa đã có chủ, còn lưu luyến chuyện này để làm gì.

Một lát sau, hắn muốn dời lực chú ý, nỗ lực không nhìn hai người đang cách không rải thức ăn cho chó, ánh mắt rơi xuống trên người Diệp Tiểu Mộc làm đang việc, buồn bực nói: "Tiểu Mộc hiệu suất này của cậu không ổn, nửa ngày mới đóng được có mấy cọc."

Diệp Tiểu Mộc cầm đại chuỳ trong tay vứt xuống đất, cả giận nói: "Các vị đều là đại gia, không có ai chịu làm việc, còn ở đây quấy rối tôi, vẫn không biết xấu hổ mà nói tôi à?"

"À, ra vậy."

Diệp Tiểu Mộc tưởng hắn đã hối lỗi, sẽ đến giúp mình làm việc, kết quả Vương Tiểu Bảo mắng Trần Ấu Bân: "Ngươi không chịu làm việc mà còn quấy rầy người khác làm việc, ngươi muốn nói chuyện phiếm đúng không, tới đây ta trò chuyện cùng ngươi!"

Diệp Tiểu Mộc té xỉu.

Trần Ấu Bân chỉ mong sao có người thảo luận cùng mình, vì vậy chuyển tới phía bên Vương Tiểu Bảo, mở miệng nói: "Tiểu Bảo, ngươi tỉ mỉ nhớ lại vừa rồi chúng ta đối phó con rắn mối yêu kia, kỳ thực không cần liều mạng, có biện pháp đơn giản hơn..."

Vương Tiểu Bảo ngẩn ngơ, không ngờ Trần Ấu Bân nói chuyện này cùng hắn."Có lẽ vậy, Ấu Bân, ngươi có từng nói chuyện yêu đương với ai chưa."

"Ừ... Ta đây sẽ suy nghĩ tường tận rồi nói. Hả? Cái gì, yêu đương, không có. Ta sẽ nói cho ngươi nghe phân tích của ta..."

"Ngươi chưa từng có lấy một người bạn gái nào sao?" Vương Tiểu Bảo không để ý tới cái gì phân tích chiến thuật, hắn hiện tại chỉ muốn trò chuyện với người ta về nữ nhân, nữ nhân!

Trần Ấu Bân và hắn, hai người đều có ý niệm điên cuồng trong đầu, căn bản không muốn nghe đối phương nói cái gì, trong lúc nhất thời tự quyết định, ông nói gà bà nói vịt.

Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên liếc nhìn nhau, cũng không nhịn được cười rộ lên.

Khoảng chừng một phút sau, Vương Tiểu Bảo phát hiện Trần Ấu Bân đã nói một tràng, ngây người nửa ngày, trong cơn nóng giận, đi tới nắm áo Trần Ấu Bân, quát: "Ta không muốn nghe cái gì tróc quỷ hàng yêu, ta muốn hàn huyên với ngươi về nữ nhân, ngươi hiểu không, ngươi coi như là thương cảm cho ta được không, đừng nói nữa ta van ngươi, nếu ngươi không muốn trò chuyện về điều này thì đi sang một bên, để cho ta thanh tĩnh một lát!"

Trần Ấu Bân ngây ngẩn cả người, sau đó có thể là nghĩ Vương Tiểu Bảo rất tội nghiệp, vì vậy nhịn lại khát khao nói chuyện, gật đầu nói: "Vậy ngươi nói đi, ta trò chuyện cùng ngươi."

"Ngươi có từng thích nữ nhân nào chưa?"

Trần Ấu Bân nhức đầu "Hình như không có, ta không thích nữ nhân."

Vương Tiểu Bảo cả người run một cái, tránh sang bên cạnh,"Chẳng lẽ ngươi... thích nam nhân?"

"Cái gì, cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ đến việc này, tại sao phải thích nữ nhân, có bạn gái vân vân các thứ, quá lãng phí thời gian, không phải sao, có thời gian chỉ bằng chăm chỉ tu luyện."

"Nhưng người ta không thể chỉ tu hành thôi, tương lai phải kết hôn sinh con đúng không, ngươi không hiểu cảm giác thích một người, sau khi ngươi biết mình đã thất bại, con tim đau đớn thế nào đâu?"

"À, ta không biết a, ta vẫn cảm thấy, tu hành là chuyện có hứng thú nhất, tại sao phải nói chuyện yêu đương, thật lãng phí thời gian a."

"NatZđi không thể nghiêm môêt chút. làm sao nơi biết là lăng nhí thời gian?"

"Ta không có thời gian thể nghiệm a, mỗi ngày ta đều suy nghĩ đến tu hành, như trận chiến đấu vừa rồi, có thể tổng kết ra rất nhiều thứ, ngươi nói, nếu như lúc đó chúng ta đi ra phía sau lưng nó, rồi..."

"Ngươi cút đi cho ta!"

Vương Tiểu Bảo tuyệt vọng.

"Còn ngươi, ngươi có từng theo đuổi cô nào chưa?"

Trong đầu Diệp Tiểu Mộc hiện ra một cái tên xa vời: Lưu Mộng Đình. Thực sự rất xa vời, không phải cự ly —— kỳ thực hiện tại hai người cùng học một trường đại học, thỉnh thoảng cũng có thể gặp phải, nhưng cảm giác ban đầu Diệp Tiểu Mộc dành cho cô đã không còn, ngày xưa thề sẽ trả thù các loại, bây giờ nghĩ lại thấy thật ngu ngốc.

Nhất là sau khi làm pháp sư, hắn càng cảm thấy có cái nhìn sâu hơn đối với những thứ ở thế tục, cảm giác vừa gần vừa xa.

"Từng có, thất bại, còn bị người ta chế ngạo."

"Hả, cậu cũng từng không thành công sao?"

"Nói cái gì vậy, nói y như cô từng rất thành công vậy!"

"Đương nhiên." Tô Yên nháy mắt với hắn,'Không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi tôi." Cô nhìn thoáng qua phía Tô Ngọc,"Hồi đó nếu như tôi nhận lời hắn, hiện tại người tản bộ bên hồ cùng hắn chính là tôi."

"Vậy sao cô không nhận lời đi?"

Tô Yên cười cười,"Tôi chưa từng nghĩ tới sẽ dựa vào ai để thăng tiến, hơn nữa, hắn không phải loại người tôi thích. Hơn nữa, có thể, tôi đã có người thương rồi."

"Ai?" Diệp Tiểu Mộc vội vàng hỏi, bỗng nhiên trong lòng có chút chua xót.

"Nói cậu cũng không biết, chẳng qua chỉ là thầm mến." Tô Yên chú ý quan sát biểu hiện của hắn.

Diệp Tiểu Mộc ngây người ra, một lát thì thào nói: "Vì sao tôi chưa bao giờ biết có người như vậy?"

"Tâm sự của tôi sao phải nói cho cậu biết, cậu là gì của tôi chứ?"

"Nói cũng phải." Diệp Tiểu Mộc cười một cái tự giễu, đóng một cọc gỗ xuống, sau đó trở về bên cạnh Vương Tiểu Bảo, nói: "Đến đây đi, hai ta cùng tâm sự chuyện tình cảm..."

Sau khi đã làm xong công việc, đoàn người bắt đầu thổ nạp điều tức, cùng đi, nghĩ đến chuyện lúc nãy, trong lòng chua xót, quyết định không gọi cô. Vương Tiểu Bảo còn đang ai oán đờ ra, Trần Ấu Bân càng không cần phải nói, trong mắt hắn căn bản không có khái niệm phong cảnh. Thế là Diệp Tiểu Mộc một người đi bộ tới đó.

Bên hồ phong cảnh thực sự rất tuyệt, hắn đi hết một vòng xung quanh hồ, sau đó lững thững đi đến địa phương xa hơn.

Có một rừng cây nhỏ, bên trong có không ít linh cô dược thảo, đều là hấp thu thiên địa linh khí mà tự mình sinh trưởng, ăn vào có thể đề thăng tu vi, đối với bọn Nguyên Tịch những cường giả kia mà nói, hiệu quả yếu ớt, nhưng đối với Diệp Tiểu Mộc mà nói lại là đồ tốt, dù sao cũng đang nhàn rỗi, hắn liên tục ngắt lấy, vào rừng cây, khi đang ngắt lấy, đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm trong veo như nước:
Bình Luận (0)
Comment