Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3280 - Chương 3287: Thêm Một Đợt Sóng (1)

Chương 3287: Thêm Một Đợt Sóng (1) Chương 3287: Thêm Một Đợt Sóng (1)Chương 3287: Thêm Một Đợt Sóng (1)

Diệp Tiểu Mộc hỏi: "Có lẽ là một cường giả, có thể cung cấp bảo hộ cho bọn họ."

Tô Yên liếc hắn một cái nói: "Làm sao có thể, lực lượng cá nhân làm thế nào chống lại Pháp Thuật Hiệp Hội. Trừ phi là Hỗn Độn Thiên Ma phục sinh hay là Đạo Phong trở về..."

Nói còn chưa dứt lời, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thoáng cái ngây ngẩn cả người, lại lập tức lắc đầu, nói rằng: "Điều đó không có khả năng."

"Sự tình không có gì tuyệt đối, ta lại nghĩ là có khả năng." Vương Tiểu Bảo đã đoán được suy nghĩ của cô, bổ sung một câu.

Tô Yên nhún vai,"Dù sao cũng sẽ được phơi bày nhanh thôi, đến lúc đó sẽ biết."

Lúc trở lại Thạch Thành, ba người tìm đến Lão Quách, hồi báo về lần thí luyện này đã trải qua những gì, Lão Quách nghe xong, ngược lại cũng chưa cho ra đánh giá gì, chỉ là hỏi Diệp Tiểu Mộc thu hoạch ra sao.

"Thu hoạch quá lớn! Trước đây tôi luôn suy nghĩ quá đơn giản về tu luyện, trải qua lần này, tôi mới biết được cái gì là chiến đấu thực sự, quả thực là một lời khó nói hết, thu hoạch lần này cũng đủ để cho tôi nghiền ngẫm rất lâu."

Nhắc tới lần thí luyện này, Diệp Tiểu Mộc mặt mày hớn hở, thế nhưng vừa nghĩ tới sau này cũng không có cơ hội tham gia thí luyện nữa, không khỏi có chút tiếc hận, lèm bèm cùng Lão Quách một hồi.

Lão Quách lơ đễnh nói: "Lần sau khi nào cậu muốn đi thì cứ đi là được. Chỉ là cậu cần tạm lắng một đoạn thời gian."

"Hỗn Độn Giới không cho đi qua, không ai có thể đi được."

Lão Quách cười cười không nói lời nào.

Vài ngày sau, Diệp Tiểu Mộc không ngừng tổng kết quá trình tao ngộ của mình trong thí luyện, nhất là trận chiến cùng Phù Đồ Ma ấy, thu hoạch rất nhiều tâm đắc, ngay vào lúc này, hắn mơ hồ cảm thấy tự mình muốn tấn thăng rồi, vì vậy mỗi ngày từ trường trở về, thời gian đều dùng để thổ nạp và minh tưởng.

Quá trình này, Diệp Tiểu Mộc cảm giác có chút tựa như là bị táo bón: Ngươi có thể cảm giác được trong bụng đều là xú báp, thôi thúc muốn đẩy ra ngoài, nhưng ngồi chồm hổm nửa ngày nơi bồn cầu chưa không có gì đi ra hết.

Cảm dđiác nín nhịn khó chiu nầv người †Yna bỉ táo bán đều hiểu. Thời khắc này Diệp Tiểu Mộc cảm giác, không chỉ là táo bón, mà chính là táo bón nghiêm trọng, chẳng khác gì cảm giác một tháng trời không đi đại tiện...

So với táo bón loại này còn cường liệt hơn mười lần, có thể tưởng tượng được khó chịu nhiều thế nào.

Lão Quách nói rõ cho hắn biết, viên nội đan Phù Đồ Ma hắn được chia (nhưng thật ra là Vương Tiểu Bảo đưa), nếu luyện hóa có thể lập tức đề thăng cảnh giới, nhưng hay nhất là đừng dùng, dựa vào năng lực tự thân để tăng lên cảnh giới sẽ càng thêm vững chắc.

Diệp Tiểu Mộc cũng đồng tình với ý kiến này, vì vậy mỗi ngày chịu nhịn nỗi thống khổ táo bón mà không đi được, thổ nạp minh tưởng, cường hóa khai thông một tuần lễ, rốt cục... kéo ra được rồi.

Hắn từ phương sĩ tăng lên tới chân nhân.

Cường độ của kinh mạch, khả năng nắm bắt hơi thở, tốc độ kết ấn làm phép và những điều khác đều có đề thăng về chất. Hơi giống như là ve sầu thoát xác, rõ ràng vẫn là chính mình, nhưng từ một sinh vật hoàn toàn lột xác thành một sinh vật khác.

Hắn có thể cảm giác được bản thân ở các phương diện đều tăng lên rất nhiều. Loại cảnh giới đề thăng này khiến cho lĩnh ngộ của hắn đối với "đạo" cũng đề thăng một cảnh giới, thật giống như từ một đứa nhỏ thoáng cái trở thành người lớn, cho dù vẫn ngu ngốc thì tâm trí và nhãn giới cũng có được đề thăng.

Cảm giác bây giờ của Diệp Tiểu Mộc chính là, mình rốt cục trưởng thành rồi.

Nhưng mà Lão Quách kêu hắn không nên đắc ý, đề thăng từ phương sĩ đến chân nhân không được tính là gì cả, vẫn đang ở vào giai đoạn đặt nền móng, tăng vọt chất lượng thật sự, là từ chân nhân tới thiên sư.

Ngay cả hiện tại cường giả đông đảo, thiên sư nhiều như cẩu, nhưng thiên sư và dưới cảnh giới này, có khác nhau về bản chất, là trải qua một lần lột xác từ người thường đến pháp sư chân chính, mà từ thiên sư tới địa tiên, lại là lột xác từ người đến thần.

Diệp Tiểu Mộc nghe Lão Quách nói chuyện, tràn đầy chờ mong đối với tương lai, cũng có chút sốt ruột, thì thào phun một câu: "Không biết lúc nào tôi mới có thể tới thiên sư, đoán chừng phải hai ba năm nhỉ."

"Hai ba năm, sợ là quá trễ rồi." Lão Quách rút ra tẩu thuốc, lòng trắng mắt đảo qua.

"Tôi cũng không muốn lâu như vậy a, nhưng ông cũng nói, cái này không thể đi tắt." Tiểu Mộc hiếu kỳ nhìn bên trong, tất cả đều là đan dược đủ mọi màu sắc, trong đó còn có viên nội đan của Phù Đồ Ma.

"Không phải ông không ủng hộ dùng những thứ này sao?" Diệp Tiểu Mộc cảm thấy khó hiểu.

"Biết tại sao phải dùng sau khi cậu đề thăng cảnh giới, mà không phải trước đó không?"

Không đợi Diệp Tiểu Mộc trả lời, Lão Quách nói tiếp: "Dùng trước khi đề thăng cảnh giới, cậu sẽ thấy sảng khoái, không cần chịu những tội này, nhưng cũng bởi vậy cậu mất đi lý giải đối với quá trình này, bây giờ cậu không hiểu, nhưng ở sâu trong thần thức của cậu, mỗi một tầng cảnh giới đề thăng, đều sẽ lưu lại ký ức, những ký ức này, chính là kinh nghiệm để cậu ngộ đạo."

Diệp Tiểu Mộc vừa hiểu vừa không mà gật đầu, nói rằng: "Tựa như những khổ hạnh tăng đó sao?"

"Ở phương diện khác mà nói, là như thế này, chỉ có quá trình thống khổ, mới có thể đề cao lý giải đối với đạo." Lão Quách gõ một cái trên ót hắn,"Nhưng sau khi cảnh giới đề thăng, rồi đến trước khi cảnh giới kế tiếp đề thăng, trung gian cơ bản cũng là tích lũy pháp lực, nếu dùng đan dược đại thế, đích xác sẽ mất đi một ít kinh nghiệm, nhưng sau đó thực chiến nhiều hơn, có thể bổ sung được. Hơn nữa đã không còn thời gian nữa."

Diệp Tiểu Mộc nghe hắn chậm rãi mà nói, vốn còn nghĩ nói rất hay, đột nhiên nghe được câu nói sau cùng kia, vì không hiểu nên phản vấn: "Cái gì gọi là không còn thời gian?"

Lão Quách nghiêm túc nhìn hắn, nói rằng: "Năm nay cậu mười bảy tuổi, ta muốn cậu trước hai mươi mốt tuổi, đề thăng tới cảnh giới địa tiên."

Diệp Tiểu Mộc sợ nhảy dựng lên,"Điều này sao có thể!"

"Nguyên Thần chừng hai mươi, đã là cảnh giới linh tiên."

"Cho nên hắn là Nguyên Thần a!"

Lão Quách gõ lên đầu hắn bắn một chút,"Không lẽ hắn nhiều hơn cậu hai cái trứng sao, hắn cũng là người, hắn có thể làm được, sao cậu không làm được?"

"Điều này... Được rồi, tôi cũng không nói cái gì ngàn dặm mới tìm được một nữa, nhưng người ta là tu hành từ thuở nhỏ, so với tôi họ tu hành nhiều năm hơn..."

"Cho nên ta mới khiến cậu trước hai mươi tuổi tu đến cảnh giới địa tiên!"

Thanh âm Lãấn Quách đêât nhiên cao lên ““âu như kê đổi nahề aiữa chừng, nếu không chăm chỉ, tương lai làm sao đấu được hắn!"

Diệp Tiểu Mộc thoáng cái bối rối,"Tôi... Tại sao phải đánh bại hắn? Đó chính là người số một trong Pháp Thuật Giới hiện nay..."

Lão Quách thay đổi bộ mặt khác, cười nói: "Ta chính là muốn cậu làm người số một."

Diệp Tiểu Mộc sửng sốt hơn nửa ngày, nói: "Vì sao?"

Bởi vì, ngươi là con trai của Diệp Thiếu Dương, lão tử anh hùng nhi hảo hán, nếu người đã làm pháp sư, thì phải làm đệ nhất pháp sư.

Đây là tiếng nói trong lòng Lão Quách, đương nhiên không thể nói thẳng ra."Ta muốn cậu dùng tiêu chuẩn cao nhất để yêu cầu bản thân, sau này có làm được tới bước kia hay không, đó là cơ duyên của cậu. Nhưng nếu như cậu yêu cầu quá thấp đối với bản thân, cậu vĩnh viễn cũng không thể trở thành cường giả."

"Nga, tôi hiểu, tựa như người ta lúc nhỏ, đều lập chí muốn thi Bắc Đại Thanh Hoa đúng không." Diệp Tiểu Mộc nghĩ tới trước thời gian thí luyện, mình là người thực lực kém nhất trong đội ngũ mấy chục người, vẫn thường xuyên bị xem nhẹ bị coi thường, còn có mấy người vô tình hay cố ý khi dễ mình, dựng trại đóng quân các loại sự tình đều để cho mình làm.
Bình Luận (0)
Comment