Chương 3288: Thêm Một Đợt Sóng (2)
Chương 3288: Thêm Một Đợt Sóng (2)Chương 3288: Thêm Một Đợt Sóng (2)
Cảm giác này, thực sự rất không dễ chịu. Mình cũng muốn như Nguyên Tịch vậy, ở trong đội ngũ nhất hô bách ứng, nói một không hai, thật ra không thể nói hắn mê quyền lực, thế nhưng cảm giác được người ta coi trọng, hình như cũng rất tốt.
"Cứ quyết định như vậy! Mục tiêu thứ nhất, Lão Quách, tôi biết ông rất giỏi, có huấn luyện pháp ma quỷ gì gì đó cũng không nên khách khí với tôi!" Diệp Tiểu Mộc tràn đầy lòng tin.
"Ta sẽ không khách khí với cậu!" Lão Quách cười bí hiểm.
Hắn không phải là pháp sư tốt nhất, thậm chí cũng không được tính là "tốt", nhưng hắn tin tưởng mình là huấn luyện viên và sư phụ tốt nhất, ở điểm này, hắn tự tin toàn bộ Pháp Thuật Giới đến một người cạnh tranh cùng mình cũng không tìm được.
Ngay lúc này, cửa sổ đột nhiên bị người đẩy ra, Kê Tử hạ xuống khung cửa sổ, dùng giọng điệu đương nhiên réo gọi Diệp Tiểu Mộc: "Này, người hầu, lão đại kêu ta tới gọi ngươi mau về nhà, cô ấy mua rất nhiều đồ ăn, chờ ngươi trở về làm cơm, còn nữa, ta cũng đói bụng."
"Được rồi được rồi, người số một của Pháp Thuật Giới trong tương lai, sẽ đi nấu cơm cho các ngươi ăn." Diệp Tiểu Mộc đứng lên duỗi người, đi ra phía ngoài.
"Thôi đi, ngươi mà là người số một của Pháp Thuật Giới!" Kê Tử hết sức xem thường,"ta đây chính là chim số một của Pháp Thuật Giới!"
"Ngươi rõ ràng là một con gà."
"Vậy chính là con gà số một của Pháp Thuật Giới. Hì, sao mà nghe không được tự nhiên, ngươi mới là gà á, cả nhà ngươi đều là gà!"
Diệp Tiểu Mộc lười mắng nhau với một con chim, đi tới phòng của Vương Tiểu Bảo gọi hắn, cùng đi tới nhà Tô Yên ăn cơm.
Vương Tiểu Bảo đang dùng VR chơi game, không nghe thấy lời của Diệp Tiểu Mộc, ngồi ở trên ghế sô pha hô to gọi nhỏ. Diệp Tiểu Mộc vỗ nửa ngày, hắn mới kết thúc trò chơi, bỏ mũ giáp xuống.
"Trò chơi gì a, khiến cậu bị dọa đến như vậy." Diệp Tiểu Mộc buồn bực.
"Resident Evil, từng chơi chưa?"
"Đương nhiên." Diệp Tiểu Mộc càng thêm buồn bực,"Không đúng, cậu thân là pháp sư, yêu ma quỷ quái gì chưa từng thấy qua, chơi loại trò chơi khủng bế nàv mà vẫn biết sd2" "Đây là khủng bố khi tưởng tượng ra, cùng hiện thực là hai chuyện khác nhau có được hay không!"
Diệp Tiểu Mộc gãi đầu một cái, dù sao bản thân không thể lý giải được.
"Có việc gì? Không có việc gì tôi chơi tiếp."
Diệp Tiểu Mộc nói chuyện ăn cơm. Vương Tiểu Bảo ồ một tiếng, một lần nữa cài nút mũ giáp,"Ăn cơm loại chuyện nhỏ này, sao quan trọng hơn so với chơi trò chơi được, cậu đi đi không cần để ý tới tôi."
Diệp Tiểu Mộc bất đắc dĩ ra về, gọi Kê Tử cùng nhau về nhà.
Trong phòng, Lão Quách xuyên qua cửa sổ nhìn bóng lưng của hắn, nhìn như vậy càng thấy giống Thiếu Dương, nhịn không được mắt có chút ươn ướt.
Thiếu Dương, mặc kệ chừng nào đệ trở về, con của đệ, ta nhất định đem hết toàn lực để dạy dỗ nó, để cho nó nỗ lực trở thành nhân gian thiên sư như đệ vậy...
Lão Quách ở sâu trong nội tâm yên lặng nói.
Hắn ở trong phòng ngây ngô đến khi bầu trời tối đen, đi ra ngoài đóng cửa tiệm, mới vừa kéo cửa cuốn xuống, đột nhiên bên ngoài có một cánh tay nắm lấy cửa, chui vào trong, dùng một chân đạp cửa lại.
Trong phòng có chút ánh sáng, có thể miễn cưỡng nhìn thấy mặt của người tới, Lão Quách nhìn lướt qua, thấy là Diệp Tiểu Mộc, khom lưng tiếp tục khóa cửa, nói rằng: "Tiểu tử ngươi sao lại tới đây giờ này, còn lén lút tựa như ăn trộm nữa."
Không nghe được lời đáp lại, Lão Quách nghĩ có gì đó sai sai, nhưng không suy nghĩ quá nhiều, khóa kỹ cửa xoay người đi tới buồng trong, khi đi đến rồi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vừa định quay đầu lại, một cánh tay khoác lên trên vai mình.
"Tim huynh không được tốt, chậm thôi."
Là thanh âm của đệ ấy! Móa, hóa thành tro mình cũng sẽ không nhớ lầm!
Lão Quách bỗng nhiên xoay người, nơi này cách ngọn đèn gần hơn chút, hắn rốt cục thấy rõ mặt của đối phương, đó cũng không phải là Diệp Tiểu Mộc, mà là gương mặt mình thường gặp được khi nằm mơ.
"Đệ..."
"Không phải là nằm mơ." Diệp Thiếu Dương cười cười,"Quách sư huynh, đệ đã trở về. Đạo Phong cũng đã trở về." đi.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đỡ hông của hắn, kiểm tra tìm của hắn.
"Ai đang nói chuyện vậy."
Vương Tiểu Bảo ở phía sau viện nghe được động tĩnh, liếc mắt nhìn sang, đúng lúc thấy Lão Quách nằm ở trong lòng một người, người này còn dùng tay đè xuống trái tim hắn, nhìn sơ tựa như là muốn ám hại hắn, trong lòng nhất thời sốt ruột, làm phép vọt tới.
"Buông ông ấy ra!"
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đưa tay trái ra, niết một pháp quyết, đánh tới, chỉ dùng một phần pháp lực, kết quả tuy rằng đánh văng thiếu niên trước mặt này ra, mình cũng lui một bước.
Oạch, hoành tráng đó chứ. Tiểu tử này thực lực cũng không tệ lắm.
Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay đối với hắn,"Tiếp nào!" Sau đó cố ý dùng một tay chỉ vào tim của Lão Quách.
Vương Tiểu Bảo thấy Lão Quách sống chết mong manh, cái gì cũng không đoái hoài tới nữa, làm phép quan tưởng ra Vi Đà Vương, tay vẽ thiền trượng đánh tới Diệp Thiếu Dương.
"Chư Thiên Quan Tưởng Thuật!" Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu, một tay kết ấn, đẩy thiền trượng của Vi Đà Vương, ảo giác tan biến, Vương Tiểu Bảo bị đánh bay ra xa bảy tám mét, ngã ngồi trong bụi hoa, kinh động Biển Đầu đang tu luyện ở phía sau, thò đầu ra, nhìn Diệp Thiếu Dương hí dài, rồi bất chợt nhận ra hắn, trong lúc nhất thời ngây ra như phỗng.
"Nếu như ba cậu dùng pháp thuật này, ta thật không dám liều mạng, cậu còn kém một chút." Diệp Thiếu Dương nhìn Vương Tiểu Bảo từ trên xuống dưới, than thở, hai cha con thực sự là giống nhau như đúc a, nhìn thấy hắn, cảm giác tựa như Tứ Bảo năm xưa mình quen biết.
"Ngươi rốt cuộc là ai!" Vương Tiểu Bảo cũng bối rối.
Lão Quách lúc này tỉnh lại, nói rằng: "Thiếu Dương đệ đừng đùa nó, đây là..."
"Đệ biết, nhìn quả đầu bóng lưỡng cũng biết là con trai ai." Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn hắn,"Huynh xỉu xong chưa?"
"Còn chưa khỏe."
Lão Quách nói xong lại hôn mê bất tỉnh.
"Thiếu Dương? Ngươi là..." Vương Tiểu Bảo hai con mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài.
Biển Đầu đã phục hồi tỉnh thần lai t†h↠nhanh leo đến bên người Diên Thiếu Dương, thân mật dùng râu đụng đụng cằm hắn.
"Ta đã trở về." Diệp Thiếu Dương sờ sờ đầu của nó, rồi nói với nó một lần.
Tiếp theo truyền nước biển, đưa Lão Quách đi bệnh viện.
Nửa đường Lão Quách tỉnh lại một lần, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương hỏi: "Ta không phải là nằm mơ chứ."
"Không phải."
"À, vậy ta đây sẽ ngất tiếp." Lão Quách nói xong lại hôn mê.
Đến bệnh viện kiểm tra mới biết được, tim Lão Quách vốn có vấn đề, khi quá kích động sẽ dễ bị bất tỉnh, nhưng mà tình hình của hắn còn chưa tới mức bị bệnh tim, ở bệnh viện truyền dịch xong là ổn.
Kích động qua đi, Lão Quách nghe Diệp Thiếu Dương nói về chuyện xảy ra sau khi mất tích, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Được rồi, gần tiệm của ta có người theo dõi... Ta cố ý làm bộ không phát hiện."
"Đã giải quyết rồi!" Qua Qua nói, trước khi Diệp Thiếu Dương đi tới gặp gỡ Lão Quách, Qua Qua đã giải quyết hai người theo dõi, sau khi đối phó xong mới đi theo Diệp Thiếu Dương tới bệnh viện.
"Giải quyết?" Vương Tiểu Bảo khiếp sợ.
"Không có giết người, yên tâm đi." Qua Qua bổ sung một câu.
Vương Tiểu Bảo ngơ ngác đánh giá Diệp Thiếu Dương, cái tên mà những trưởng bối không ngừng nhắc tới từ khi mình còn nhỏ, thực sự chính là người trước mắt này a.