Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3282 - Chương 3289: Thêm Một Đợt Sóng (3)

Chương 3289: Thêm Một Đợt Sóng (3) Chương 3289: Thêm Một Đợt Sóng (3)Chương 3289: Thêm Một Đợt Sóng (3)

Diệp Thiếu Dương đắc ý lắc lắc tóc, nói: "Mau kêu ba ba."

"Thúc... là ba ba con?" Vương Tiểu Bảo khiếp sợ.

Diệp Thiếu Dương hắc tuyến đầy đầu, thằng bé này quá thành thật.

"Cậu đã nhìn ta nửa ngày, có cái gì muốn nói?"

"Thúc... không có đẹp trai như trong hình."

Diệp Thiếu Dương không nói gì.

"Nhưng mà, sao thúc còn trẻ như vậy, nhìn qua so với ta cũng không lớn hơn mấy tuổi, cảm giác này có chút quái lạ." Hắn cười hắc hắc,"Hay là tôi gọi là đại ca nha."

Lời còn chưa nói hết, bị Diệp Thiếu Dương và Lão Quách cùng nhau vỗ một cái thật mạnh lên đầu trọc của hắn.

"May cha cậu không có ở đây, nếu không sẽ đánh chết cậu, không lớn không nhỏ!"

Vương Tiểu Bảo ủy khuất ôm đầu, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, một hồi lại cười lên, nói rằng: "Thúc và Tiểu Mộc giống nhau quá, hắc hắc, nhất định là cha ruột."

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, nói thầm nói: "Cha con không giống nhau mới lạ đó."

Vương Tiểu Bảo bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ mạnh đầu nói rằng: "Tiểu Mộc mới vừa trở về không lâu, hắn còn không biết thúc đã trở lại, để con gọi hắn tới." Nói rồi định đi tìm điện thoại, Diệp Thiếu Dương kêu hắn từ từ đã, nói cho hắn biết bản thân tạm thời không muốn quen biết Tiểu Mộc, nói ra nguyên nhân, phản ứng của Vương Tiểu Bảo có chút chậm chạp, nhưng vẫn hiểu dụng tâm lương khổ của hắn, hứa sẽ giữ bí mật cho hắn.

"Tim của huynh có vấn đề từ lúc nào vậy, đệ nhớ ngươi trước đây huynh không bị bệnh này nha?" Diệp Thiếu Dương chuyển hướng hỏi Lão Quách.

"Chừng mười năm rồi. Đệ nói lời này vô ích, trước đây ta tuổi còn trẻ, không có bệnh là bình thường a, hôm nay lớn tuổi, bệnh gì cũng tìm tới." Lão Quách chỉ chỉ mái tóc hoa râm của mình.

Hắn thật sự đã già đi rất nhiều. Diệp Thiếu Dương thử tính một chút, đã sắp sáu mươi tuổi, vào thời đại này tuy rằng không bị xem là lão nhân thật sự, nhưng cũng không trẻ, tóc hoa râm không nói, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn năm xưa nhiều. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tâm trạng Diệp Thiếu Dương lập tức không vui, than thở: "Quách sư huynh, tha lỗi cho đệ mười mấy năm không thể cùng huynh già đi."

"Đúng vậy, tiểu tử này một chút cũng không già đi! Tức chết đi được!" Lão Quách đánh một quyền lên ngực hắn, lập tức thu liễm thần sắc, từ trên giường bệnh ngồi xuống, tự mình muốn rút kim tiêm ra, Diệp Thiếu Dương và Vương Tiểu Bảo hoảng hốt cùng nhau ngăn cản hắn.

Lão Quách thô bạo đẩy hai người ra, tự mình rút kim tiêm ra, không đợi Diệp Thiếu Dương nói cái gì, một bàn tay hắn bắt lấy cổ tay trắng nõn của Diệp Thiếu Dương, nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta bị ảo giác rất nhiều lần, hình ảnh lúc đệ trở về, nhưng không có hình ảnh nào là ta nằm ở trên giường bệnh, cảm giác này rất không ổn, đệ biết không, chờ tương lai ta già rồi, sẽ có Tiểu Ngư hầu hạ ta, tuyệt đối không phải là bọn đệ, ta chờ đệ, không phải là để đệ đến hầu hạ ta dưỡng bệnh!"

Bàn tay đặt trên cánh tay Diệp Thiếu Dương càng lúc càng siết chặt, trên máy theo dõi phát ra tiếng cảnh báo.

"Này, tim của bá!"

Vương Tiểu Bảo kêu to.

"Đừng quan tâm cái này!"

Tay khác của Lão Quách thô bạo lột miếng dán trên bộ ngực dùng để giám sát nhịp tim, kêu Vương Tiểu Bảo đi làm thủ tục xuất viện, Vương Tiểu Bảo biết tính tình lão gia tử, không dám chậm trễ, rất không vui vẻ mà đi.

Lão Quách vẫn đang cầm lấy cánh tay của Diệp Thiếu Dương, cắn răng hộc ra bốn chữ: "Ta, vẫn chưa già!"

Diệp Thiếu Dương cảm giác nước mắt của mình sắp rơi xuống, cố sức gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Đệ sợ huynh không chống chọi nổi."

"Nói bậy!"

Lão Quách phất phất tay, nói ra một phen những lời càng thêm đau lòng: "Mười sáu năm qua, ta một mực chờ đệ, chính là vì cùng đệ nổi lên đợt sóng cuối cùng!"

Diệp Thiếu Dương mắt đã ươn ướt, chỉ đành cúi đầu không cho Lão Quách thấy, miễn cưỡng chặn nước mắt trở lại, nói rằng: "Mười sáu năm trước từng gây sóng gió, còn không đủ sao?"

"Ta sợ đệ không có ta sẽ không ổn." Lão Quách cười hắc hắc,"Dù sao ta cũng là thủ tịch chiến thuật phân tích sư và đội trưởng hậu cần của Tróc Quỷ Liên Minh, không có ta, các đệ sẽ gặp rắc rối."

" Inrưươnh cũng không hỏi yem đếi thủ là ai2" "Vô Cực Quỷ Vương ta cũng từng đánh, trong tam giới, còn sợ ai?"

Diệp Thiếu Dương nở nụ cười,"Vậy thật là đúng dịp, đối thủ lúc này cũng rất ghê gớm đó."

"Đại gia gia à, xem những lời lúc nãy ta nói là chém gió được không?"

"Không được, đệ xem là nói thật." Diệp Thiếu Dương cười gian.

Lão Quách nhún vai, làm ra bộ dạng vô cùng miễn cưỡng.

"Theo đệ làm một trận nha. Quách sư huynh, cùng nhau nổi sóng lần nữa."

Lão Quách hít sâu một hơi,"Những lời này, ta chờ mười sáu năm rồi!"

Hai người không hẹn mà cùng vươn tay, nắm thật chặc tay nhau, tiếp theo cùng cười rộ lên.

Từ trong nụ cười có chút bỉ ổi của Lão Quách, Diệp Thiếu Dương thấy được con người quen thuộc của hắn.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Thiếu Dương để cho Qua Qua đi ra ngoài trước, lục soát bốn phía, xác định không ai theo dõi, lúc này mới cùng Lão Quách và Vương Tiểu Bảo đi ra khỏi bệnh viện.

Lúc đón xe, Lão Quách lên mạng order thức ăn, sau đó trở lại trong tiệm.

"Thiếu Dương, chúng ta đừng chỉ ăn thức ăn order, năm trước ta tự tay ướp vịt muối, còn có chút đậu nành, ta đi nấu vịt muối đậu nành, để chúng ta nhắm rượu."

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Huynh biết đệ thích ăn món này, nhưng mà sức khỏe của huynh..."

"Vẫn tốt, yên tâm đi!"

Lão Quách rất khoái trá đi vào trong sửa soạn, bắt đầu nấu vịt muối, để Vương Tiểu Bảo canh chừng, còn mình qua nói chuyện với Diệp Thiếu Dương, thấy hắn đi lại nhìn xung quanh phòng, hỏi hắn nơi đây thế nào.

"Chỗ này cũng không tệ, chỉ là... Quách sư huynh, thực sự là khổ cực cho huynh, đến già cũng không cho huynh hưởng phúc, vẫn một mình đến nơi đây mở tiệm."

Đương nhiên hắn biết Lão Quách tại sao đến Xuân Thành, trong lòng tràn đầy áy náy.

"Nói gì thế, là do ta già rồi cũng không chịu ngồi yên, hơn nữa bên này không khí thật tốt a, tốt cho cuống họng của ta nữa. Dù sao Tiểu Ngư hiện tại đã lập gia đình, ta cũng không vướng bận con cái, một mình ở đâu mà chẳng đước hơn nữa còn có Tiểu Bảo ở đây aiún †a làm viêc vắt ?†ất ceä đầu rất tốt." Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười thần bí,"Đừng nói ta già nữa, sư huynh đệ mỗi tháng đều đi Túc Liệu Thành hai ba lần đó..."

Diệp Thiếu Dương cười mếu.

Một lát sau đồ ăn order được đưa đến, vịt cũng nấu xong rồi. Lão Quách bày rượu thịt ra bàn đá ở trong sân, gọi Diệp Thiếu Dương và Vương Tiểu Bảo cùng nhau ngồi xuống uống rượu.

Biển Đầu vẫn ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, gác đầu lên trên đùi hắn. Qua Qua trèo lên trên đỉnh, đi giám thị bốn phía.

Ba người bưng ly rượu lên cụng ly, Diệp Thiếu Dương nhìn Lão Quách và Vương Tiểu Bảo, trong lòng thập phần cảm khái. Mặc dù mình luôn luôn gọi Lão Quách là sư huynh, nhưng trên thực tế coi như người hai thời đại, còn có Vương Tiểu Bảo, hôm nay là người ba thời đại cùng ngồi một bàn.

Vịt muối đậu nành của Lão Quách lại còn rất ngon.

Vương Tiểu Bảo đối mặt Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương, không ngừng tìm hắn mời rượu. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy buồn cười.

"Thằng nhóc này, ta theo sát nó từ nhỏ tới lớn, ta xem nó như con trai." Lúc kêu Vương Tiểu Bảo đi hâm món ăn, Lão Quách nói với Diệp Thiếu Dương "Hai người tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cả hai đều là người thân, nó là đời kế tiếp của Tróc Quỷ Liên Minh, tương lai cần đệ dẫn dắt nhiều hơn."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cũng không có gì đáng nói, đó là con trai của Tứ Bảo, chỉ điểm này thôi là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment