Chương 3290: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (1)
Chương 3290: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (1)Chương 3290: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (1)
"Quách sư huynh, trước tiên đừng nói chuyện khác, đệ tìm huynh là có chút việc..." Diệp Thiếu Dương kể lại tình huống, Lão Quách gật đầu, đứng dậy vào trong nhà, một lát sau, cầm một đồ vật cồng kềnh như hộp đàn ghi-ta đi ra, bày trên mặt đất.
Vỏ ngoài là kim loại, mặt trên có khắc rất nhiều ký hiệu, Diệp Thiếu Dương đưa tay sờ một chút, chỉ biết những phù văn này đều là ẩn tàng khí tức, cắt đứt linh lực vật phẩm trong đó tán phát, từ bên ngoài hoàn toàn không nhận biết được.
"Đây là cái gì, Quách đại bá, sao tới bây giờ con chưa từng thấy qua." Vương Tiểu Bảo thể hiện nỗi tò mò mãnh liệt.
Lão Quách không để ý tới hắn, đi tới tìm bút lông, điều chế chu sa bắt đầu vẽ loạn lên, ở mặt ngoài hộp sắt.
Đây là đang sửa đổi ký hiệu, sửa chữa ký hiệu khoá lại thành mở ra, quá trình này giống như là mở khóa mật mã vậy, các bước vẽ bùa tuyệt đối không thể sai, bằng không không mở ra được.
Vương Tiểu Bảo nhìn ra môn đạo, hỏi Lão Quách: "Thứ này không thể dùng lực để mở ra sao?"
"Đây là ta tìm cha người cùng mấy người bọn hắn tới cùng hạ phù chú, nếu dùng lực mạnh mở ra, sẽ có người trúng bùa chú, hỏng tâm can mà chết, là tà vật... Hắc hắc, thương tổn phù chú gây ra, bằng một kích súc lực của cha ngươi, Tiểu Mã và mấy người bọn hắn."
"Đậu móa!"
Vương Tiểu Bảo thử suy nghĩ một chút, cha mình, Tiểu Mã, Bạch thúc ba người nếu như hợp lực một kích, trong tam giới cũng không có mấy người có thể chịu được, hộp sắt này coi như là không sơ hở chút nào, vì vậy càng thêm hiếu kỳ bên trong cất giấu vật gì.
Hộp sắt mở ra.
Bên trong là ba thanh kiếm.
Vốn dĩ đều là lờ mờ không ánh sáng, trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh trăng, Vương Tiểu Bảo giật mình thấy, ba thanh bảo kiếm mang phong cách cỗ không ngừng hấp thu ánh trăng, thân kiếm càng phát sáng lên.
Ba thanh kiếm, tản ra quang hoa không giống nhau, một thanh màu vàng đậm, một thanh nâu, còn có một thanh màu vàng kim đậm.
Diệp Thiếu Dương cầm lên thanh màu nâu, keng một tiếng rút ra, tiếp xúc đước với ánh trăn. lân tức bêâc nhát ra môêt eŠ khí thế cường đai vô cùng, Vương Tiểu Bảo bén nhạy cảm nhận được một áp lực, loại cảm giác này giống như là một ngọn núi đặt ở trên đầu ngươi, thuở nhỏ hắn còn ở bên cạnh Bạch Mi tu luyện đạo kiếm, đối với kiếm có phán đoán vô cùng bén nhạy, thốt ra: "Kiếm tốt!"
"Biết đây là kiếm gì không?" Diệp Thiếu Dương cầm thanh kiếm trong tay, đứng lên, tùy tiện niết một kiếm quyết, trong lúc nhất thời kiếm khí bắn ra bốn phía, đem miếng nhỏ không gian trước mặt nhất cắt thành bảy tám mảnh nhỏ, xuất hiện một khe mắt thường có thể thấy được, một lát sau mới phục hồi lại được.
Qua Qua ở trên nóc nhà tuần tra cũng bị kiếm khí hấp dẫn, ghé vào trên nóc nhà, đưa đầu nhìn thoáng qua, lại rụt đầu về.
Vương Tiểu Bảo giương mắt mà nhìn, hắn biết nhân gian là có âm dương nhị khí cấu thành, hai cỗ hơi thở này không chỗ nào không có mặt, cho dù bị phá hư, cũng sẽ nhờ có khí tức lưu động lập tức tự sửa chữa lại.
Giả như pháp lực đủ cường đại, có thể cắt ra âm dương nhị khí, mà khí tức chung quanh còn chưa kịp bổ túc, đây là xé ra khe hư không.
Nhưng chỉ cần nhấc tay là có thể dùng kiếm bổ ra hư không, Vương Tiểu Bảo nghe cũng chưa nghe nói qua —— đến Bạch Mi sư phụ hắn còn làm không được, Bạch Mi chỉ là kiếm thuật có một không hai thiên hạ, mà sử dụng kiếm xé rách hư không loại sự tình này, không chỉ cần kiếm đặc biệt tốt, pháp lực cũng phải cực kỳ cường đại mới được.
Đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến thực lực của Diệp Thiếu Dương, trong lòng bội phục không gì sánh được.
"Đây là Hiên Viên kiếm, ngũ hành thuộc thổ, được xưng đứng đầu thiên hạ vạn kiếm, binh khí năm xưa của Hiên Viên thượng đế."
Vương Tiểu Bảo lần thứ hai khiếp sợ, nhìn lại kiếm trong tay hắn. Đây là Hiên Viên kiếm trong truyền thuyết a!
"Quách đại bá, vì sao cho tới bây giờ bá không nói với con."
"Nói cho con làm gì, con chắc chắn sẽ đi đòi ta." Lão Quách trợn trắng mắt, sau đó nói với Diệp Thiếu Dương,"Đệ muốn giao nó cho Tiểu Mộc?"
"Nó là đệ tử Mao Sơn, tự nhiên phải học đạo kiếm, thanh kiếm này có thể làm pháp khí cả đời của nó."
Lão Quách nói: "Vậy được, ta sẽ tìm cơ hội đưa cho nó, nhưng mà phải chờ nó cường thịnh hơn một chút, hiện tại còn non quá, cầm lấy trái lại càng nguy hiểm."
Diệp Thiếu Dương đẩy kiếm vào bao, đưa cho Lão Quách, để hắn cất giữ, liếc mắt với Vương Tiểu Bảo, thấy thần sắc hắn có chút buồn tủi, nói: "Không có, đó là đồ vật của thúc." Vương Tiểu Bảo cười cười, nội tâm thật có chút khó chịu, nhưng không phải là nhằm vào Diệp Thiếu Dương. Hắn rốt cuộc lớn lên bên cạnh Lão Quách, mười mấy năm qua luôn luôn đều là dòng độc đỉnh duy nhất được sủng ái, gần đây có Diệp Tiểu Mộc, vốn dĩ hắn cũng không có nghĩ cái gì, dù sao cũng là hảo huynh đệ với Diệp Tiểu Mộc, thế nhưng thanh kiếm này Lão Quách giữ mười sáu năm, cũng không cho mình biết, chỉ giữ lại cho Diệp Tiểu Mộc, mình nghe xong trong lòng không khỏi có chút chua chát.
Lão Quách trừng hắn liếc mắt, cười nói: "Con cảm thấy không vui đúng không."
Vương Tiểu Bảo quay đầu đi chỗ khác.
Diệp Thiếu Dương lại lấy ra thanh kiếm màu vàng, ném cho Vương Tiểu Bảo,"Thử xem!"
Vương Tiểu Bảo do dự một chút, rút thanh kiếm ra, trong khoảnh khắc này hắn phát hiện đây cũng là một thanh tuyệt thế hảo kiếm, thậm chí không kém Hiên Viên kiếm, lúc này chấn chỉnh tinh thần, niết mấy kiếm quyết, trong nháy mắt linh lực phun ra, sinh ra lực lượng kinh người, so với bình thường dùng đạo kiếm thông thường tăng gấp mấy lần lực lượng a!
"Đây là..." Hắn thu thanh kiếm lại, giật mình hỏi Diệp Thiếu Dương.
"Thái A kiếm, ngũ hành thuộc kim, cậu hẳn đã nghe nói qua."
Thái A kiếm... Đó cũng là một trong ngũ đại thần kiếm trong truyền thuyết a, hắn đương nhiên nghe nói qua, cũng biết là ở trong tay Tróc Quỷ Liên Minh, nhưng nhiều lần hỏi Lão Quách, Lão Quách đều nói không biết.
"Là đồ tốt!"
Vương Tiểu Bảo ngắm nhìn chốc lát, có chút yêu thích không buông tay, nhưng vẫn lễ phép đưa nó cho Diệp Thiếu Dương.
"Thế nào, không thích à?" Diệp Thiếu Dương đưa Hiên Viên kiếm đưa,"Cho cậu thanh này."
Vương Tiểu Bảo phản ứng có chút chậm chạp, nửa ngày không hiểu rõ ý tứ gì, Lão Quách không nhịn được ở bên cạnh nhắc nhở: "Đứa trẻ ngốc, tặng con đó, lựa một thanh đi!"
"Con?"
Diệp Thiếu Dương thò tay gõ lên đầu hắn một cái, nói: "Ta với cha cậu là hảo huynh đệ vào sanh ra tử, chưa có lúc nào từng ăn quả lẻ, cậu chọn trước, thanh còn lại ta đưa cho Tiểu Mộc."
Lão Quách cũng nói: "Con là ta nuôi lớn, con nghĩ rằng ta bất công có đúng hav khâna2 Kiếm này †a đã eớm Ilựu lai cho on mật thanh. trước kia con công pháp chưa thành, không thể tùy tiện giao cho con, vốn dĩ ta còn dự định giữ thêm một thời gian nữa, nếu tiểu sư đệ đã nói, ta liền đưa cho con."
Vương Tiểu Bảo nhất thời đầu óc lùng bùng, gãi đầu nói rằng: "Vậy đa tạ Thiếu Dương thúc thúc, con vẫn muốn Thái A kiếm, con tin tưởng duyên phận, mới vừa mới có cơ hội sử dụng một lần, đại khái đây là duyên phận."
Diệp Thiếu Dương đem Thái A kiếm đưa trả lại cho hắn, nghĩ thầm thằng bé này cũng rất thông minh, lúc nấy mình nói muốn đưa Hiên Viên kiếm cho Tiểu Mộc, nó liền chọn Thái A kiếm, tuy mấy thanh kiếm này là một cấp bậc, nhưng Hiên Viên kiếm là nhân gian chi kiếm, lại từng được Hiên Viên thượng đế sử dụng, danh tiếng hơn một chút, có ý nghĩa tượng trưng cho đế vương.
Vương Tiểu Bảo chiếm được Thái A Kiếm, khỏi phải nói trong lòng sảng khoái thế nào, chơi một hồi, đột nhiên nhớ tới trong hộp sắt còn có một thanh kiếm, hiếu kỳ hỏi.
"Thiếu Dương thúc thúc, còn thanh kiếm này là gì?"