Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3284 - Chương 3291: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (2)

Chương 3291: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (2) Chương 3291: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (2)Chương 3291: Phát Hiện Ngoài Ý Muốn (2)

Vương Tiểu Bảo chiếm được Thái A Kiếm, khỏi phải nói trong lòng sảng khoái thế nào, chơi một hồi, đột nhiên nhớ tới trong hộp sắt còn có một thanh kiếm, hiếu kỳ hỏi.

"Thiếu Dương thúc thúc, còn thanh kiếm này là gì?"

Diệp Thiếu Dương cầm lấy thanh kiếm đang phát sinh ra quang hoa màu vàng đậm —— gần như màu nâu, nhưng không nâu như màu Hiên Viên kiếm, trên vỏ kiếm có một hàng chữ triện, viết bốn chữ "Xuất hải nhập vân".

"Đây là Tùng Văn Cổ Định Kiếm, là thiếp thân pháp khí năm xưa của Lãnh Ngọc." Diệp Thiếu Dương vuốt ve thân kiếm, thì thào nói.

Vương Tiểu Bảo từng nghe nói về chuyện giữa hắn cùng Nhuế Lãnh Ngọc, làm tiểu bối, không tiện hỏi nhiều, hơn nữa Lão Quách nháy mắt với hắn, vì vậy lại đi ra.

Lão Quách ngồi xổm bên cạnh Diệp Thiếu Dương, một tay khoát lên trên bả vai hắn, lẩm bẩm nói: "Oan nghiệt, đều là oan nghiệt."

Lúc sau hai người tiếp tục uống rượu, Lão Quách hỏi dự định của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương tỏ ý muốn về Mao Sơn bế quan tĩnh tu, tranh thủ thời gian đề thăng cảnh giới, đi đối mặt cuộc chiến cuối cùng với Vô Cực Quỷ Vương.

"Mao Sơn hiện tại đệ tử rất nhiều, chỗ kia cũng chưa chắc thanh tĩnh, đệ rất dễ bị người ta phát hiện." Lão Quách nhắc nhở hắn.

"Đệ biết, đệ chỉ là muốn trở lại thăm một chút, thời gian đệ ở bên kia, thường xuyên nhớ về Mao Sơn, dù sao đó cũng là nơi đệ lớn lên."

Lão Quách do dự luôn mãi, nói rằng: "Tốt nhất đệ không cần nói cho Tiểu Tô biết đệ đã trở về."

"Hắn nay là Mao Sơn Tô đại chưởng môn, đệ không ở đây, hắn làm chưởng môn mười sáu năm."

"Cũng không sao hết, đệ sẽ không tranh giành với hắn. Hơn nữa đệ yên tâm nhân phẩm của hắn."

Lão Quách mỉm cười,"Cho dù hắn khiến người ta yên tâm, chỗ con trai hắn cũng chưa chắc có thể yên tâm."

"Con của hắn làm sao vậy?" Diệp Thiếu Dương nhíu mày, từ trong miệng bọn Tứ Bảo hắn đã sớm nghe nói Tô Khâm Chương cùng Diệp Tiểu Manh kết hôn sinh con, nhưng không có nghe nói về những chuyện liên quan đến đứa trẻ này. một chút, ở Pháp Thuật Giới nhanh nhẹn giao lưu tốt, cũng là một cậu ấm."

Diệp Thiếu Dương không nói gì thêm.

"Không nói những thứ này, đệ tự đến đó quan sát, đệ có hạn độ, ta chỉ muốn hỏi. .. đệ thực sự không gặp Vũ Tình?"

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thở hắt ra"Hay là đừng, đệ sợ nhiễu loạn tâm tư cô ấy, lại để lộ ra với Tiểu Mộc, dù sao. .. sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ gặp được đệ."

Lão Quách không tỏ thái độ gì.

Buổi tối hôm đó, Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách trò chuyện cả đêm, mãi cho tới hừng đông, Diệp Thiếu Dương dự định đi, không đợi ra khỏi cửa, bên ngoài truyền đến thanh âm cửa phòng mở ra.

Tiếp theo là thanh âm của một thiếu niên còn hơi non nớt: "Quách đại gia, ông ngủ tiếp đi, ngày hôm qua tôi để sách giáo khoa trên quầy, tôi đến lấy sách rồi đi."

Lòng Diệp Thiếu Dương run lên bần bật.

Loại cảm ứng kỳ quái này, để cho hắn trong nháy mắt hiểu ra thân phận của đối phương, đây chính là con trai của mình, Diệp Tiểu Mộc!

Lão Quách nhìn hắn một cái, sau đó trả lời một tiếng với Diệp Tiểu Mộc ở bên ngoài.

Diệp Tiểu Mộc ở bên ngoài, lúc cầm sách giáo khoa xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, trong ý thức hiện ra một tia cảm giác thật kỳ diệu, hắn cũng không cách nào hình dung đây là điều gì, mãi cho đến hắn ra khỏi cửa, cảm giác này mới chậm rãi tiêu thất.

Hắn không biết là, Diệp Thiếu Dương vẫn đứng ở trước cửa sổ, yên lặng nhìn bóng lưng của hắn.

"Đệ xem bóng lưng này, có giống đệ không?" Lão Quách đứng ở bên cạnh, vô cùng cảm khái nói.

"Ta biết đã xảy ra chuyện gì rồi." Diệp Thiếu Dương thì thào nói.

"Có ý gì?" Lão Quách nghe không hiểu.

"Lần sau sẽ giải thích với huynh. Đệ muốn đi Âm ty một chuyến."

Diệp Thiếu Dương nói xong, trực tiếp phá vỡ hư không, chui vào.

Hư không.

Hư không vô cùng vô tận.

Ở đây không có sức hút của trái đất, cũng không có phân biệt trên dâng trào, bốc hơi bay lên, trở thành mây, mây dính với nước, không ngừng trầm xuống, chảy vào trong nước.

Biển trời giáp nhau, khi xuyên qua chính giữa, sẽ không tìm được một khe hử nào.

Vô Cực Quỷ Vương —— có lẽ cũng có thể nói là Nhuế Lãnh Ngọc, nổi lơ lửng ở giữa biển mây, cũng không biết đã bao lâu, hắn mất đi thời gian khái niệm, chỉ muốn rời khỏi nơi này sớm một chút.

Hắn đã từng đi qua Thái Hư Hóa Cảnh, cũng đã đến Vô Sắc Thiên, thời điểm đó hắn vẫn chưa là Vô Cực Quỷ Vương, hắn từ trong Âm Ty trốn tới, đối mặt các lộ truy binh, một đường xông qua Vô Lượng Giới, đi tới Vô Sắc Thiên, bỏ qua tất cả truy binh.

Nhưng mà mục đích hắn tới nơi này, không riêng gì để tránh né Phong Đô đại đế tróc nã (trên thực tế lúc đó cũng chỉ là suy nghĩ của chính hắn), hắn muốn đến đây Bà Sa Niết bàn Phật môn chân chính, nhận biết sự tồn tại của đạo.

Thời điểm đó hắn còn chưa hiểu thấu đáo đạo âm dương, thực lực và cảnh giới, đều không phải có thể sánh bằng hôm nay, hắn ở Vô Sắc Thiên ngây người rất nhiều ngày, ngoại trừ nghĩ ở đây huyền diệu đến cực điểm, không thể dùng bất luận pháp tắc gì trong tam giới để thăm dò, cũng không có chút thu hoạch nào, lúc hắn đi Thái Hư Hóa Cảnh, kết quả cũng giống như vậy.

Hiện nay, hắn lĩnh ngộ hồng hoang áo nghĩa âm dương chỉ đạo, lại kết hợp cùng linh thân, gần như trở thành đệ nhất cường giả trong tam giới nội ngoại, nhưng Vô Sắc Thiên và Thái Hư Hóa Cảnh với hắn mà nói vẫn là vùng đất bất khả tri.

Nhất là hai không gian bổn nguyên này hôm nay kết hợp với nhau, loại trạng thái hỗn độn vô cực này, làm tản ra một loại khí tức thần bí chí cực, đến hắn cũng không tìm hiểu ra.

Vô Cực Quỷ Vương trước nay chưa từng biết sợ hãi, đến lúc này đã sinh ra một chút sợ hãi.

Chỉ có tự hắn biết, nhược điểm của hắn là cái gì. ...

Hắn phi hành vòng quanh thế giới hồng hoang này vài vòng, vẫn đang không tìm được đường đi ra ngoài, trong lòng hồ nghỉ bất định, mấy ngày trước, hắn một mình đại chiến đám người Diệp Thiếu Dương, ở khoảng khắc khe hở thời không gần đóng lại, cuối cùng hắn cũng công phá được lá chắn Lý Hạo Nhiên và Vu Khiêm hai người liên thủ bố trí phòng ngự, tiến vào đường hầm thời không.

Lý Hao Nhiên và Vu Khiêm đáng ahét hai naười này đầu là cường diả nhất lưu, liên thủ lại, hầu như suýt đánh bại hắn, hắn hận không giết được hai người, thế nhưng không có thời gian đi làm, nhưng mà cũng may hai người bọn họ đều bị lưu lại trong quá khứ, vậy cũng là là một trừng phạt nho nhỏ đối với bọn họ.

Chỉ là... sau khi xuyên qua, mình ở đây cũng mệt nhọc chừng mấy ngày, hắn nỗ lực tìm kiếm Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong, kết quả không thể tìm được ai hết.

Hắn lại rảo quanh một vòng lớn, cũng không biết có phải là về tới địa phương trước hay không, dù sao ở đây khắp nơi đều như nhau.

Ngay vào lúc này, hắn cảm thấy trong mây sinh ra biến hóa nào đó khó có thể nói nên lời, một cỗ lực lượng thần bí sản sinh, không ngừng dũng động hướng về một phía khác.

Nhuế Lãnh Ngọc đang rầu không biết đi đâu, sau khi bắt được đây cỗ dị động này, liền bắt đầu di động đi theo cỗ năng lượng này, khởi điểm cổ năng lượng này rất bình ổn, sau đó bắt đầu sản sinh ba động, dường như hoa sóng, từng đợt nối tiếp từng đợt.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng theo nước chảy bèo trôi, trong lúc bất chợt, một đóa hoa sóng hé ra, bộ phận trung gian không biết là mây hay là nước từ từ ngưng tụ thành hình dạng một người, là một tăng nhân, đầu đội kim liên pháp quan, người khoác áo cà sa, trong tay cầm theo một thiền trượng, trong miệng tuyên một tiếng Phật hiệu, nói: "Không thể quay đầu lại."
Bình Luận (0)
Comment