Chương 3293: Thì Thầm Của Thần (2)
Chương 3293: Thì Thầm Của Thần (2)Chương 3293: Thì Thầm Của Thần (2)
Nhuế Lãnh Ngọc kiên định tín niệm của mình, tiếp tục phi hành, số lần đối mặt với công kích của viễn cổ đại thần cũng càng ngày càng nhiều, đối mặt những "Chư thần tàn niệm" này, Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng không có lấy nửa điểm sợ hãi, binh tới tướng đỡ, chỉ là khi sắp đến trước núi, những "viễn cổ đại thần" này cũng càng phát ra nhiều hơn, dường như hoa sóng tầng tầng lớp lớp, từ bốn phương tám hướng cùng nhau đánh tới.
Trong đó có hai tòa sóng lớn cao nhất, là một tăng một đạo, bị Nhuế Lãnh Ngọc nhận ra được, một là Đạt Ma, một là Lữ Thuần Dương.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng biết đây là khảo nghiệm tốt nhất, không dám chậm trễ, đem âm dương nhị khí vận chuyển tới cực hạn, sử xuất hoàn toàn lực lượng, đi đón nhận đợt công kích mạnh nhất.
Cùng lúc đó, hắn cũng đủ tới gần Tu Di Sơn, nhìn thấy cầu vồng bảy màu như cây cầu ở trên đỉnh núi, ở lỗ thủng phía dưới cầu vồng, xuất hiện một đoàn quang mang mềm mại, tia sáng này. .. cường đại đến không cách nào hình dung nổi, tuy rằng không chói mắt, nhưng làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời có chút hoảng hốt, hắn thân là Vô Cực Quỷ Vương, cho tới bây giờ chưa từng sản sinh sợ hãi chân chính, mà giờ khắc này, hắn đối mặt nguồn sáng thần bí này, vậy mà lại cảm nhận được vẻ kinh hoảng.
Nguồn sáng phảng phất có một cỗ lực lượng thần bí, đối với hắn có một loại hấp dẫn bản năng, lại lộ ra bài xích cảnh giác.
Nguồn sáng giống như thác nước từ hai bên trút xuống, phát sinh thanh âm không linh xa xôi nào đó, bỗng nhiên sáng như hồng chung, bỗng nhiên khẽ như tiếng tằm, tiết tấu cũng là chợt nhanh chợt chậm. Nhuế Lãnh Ngọc tập trung chú ý, nhưng vẫn đang không nghe rõ đây rốt cuộc là thanh âm gì.
Thứ duy nhất hắn có thể phán đoán ra chính là, đây tuyệt đối không phải là thanh âm trong vòng lục hợp, nếu như nói sinh linh bình thường có thể nghe thanh âm ba chiều, thanh âm này chính là tứ chiều, thần diệu trong đó vô pháp diễn tả bằng ngôn từ.
Nhuế Lãnh Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới một điển cố, nội tâm dường như khượng lại một chút, đúng lúc này, ảo giác chư thiên thần phật đã đến trước mặt, đều đánh vào lá chắn hắn dùng âm dương nhị khí xây dựng lên.
Một lần đối công kinh thiên động địa.
Nhuế Lãnh Naoc kham nhá tất cả ảo điác. đánh nát tất cä hoa sána nhưng chính hắn cũng rơi xuống, cuối cùng dường như từ một không gian rơi ra ngoài, sau khi ổn định thân hình, hắn nhìn lại trái phải, mình đã đứng trên một mảng bình nguyên có hoa có cây.
Trong không khí thành phần khí tức cũng nổi lên biến hóa, linh khí tuy rằng còn là đậm đặc, nhưng đã không đủ tinh thuần, tầm nhìn rõ ràng, không hề có loại cảm giác hỗn độn chẳng phân biệt được.
Xa xa có phạm âm truyền đến, xa xa có thể thấy quang cảnh một ngôi chùa.
Nơi này là Vô Lượng Giới.
Mình rốt cuộc đã đi ra rồi.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, đi tới ngôi chùa.
Pháp Quyết Tự.
Địa Tạng Bồ Tát tốt nhất vẫn còn ở bên trong.
Hắn một đường đi vào chùa, lại không thấy được một ai, đến cả một tiểu sa di cũng không thấy.
Ở giữa Đại Hùng bảo điện của Pháp Quyết Tự, ở cánh cửa trên đầu phía tượng Phật, có treo một bức tranh vẽ, trên bức tranh chỉ dùng bút lông vẽ ra sơn hà nguyệt sắc, nhìn qua mười phần thoải mái, nhưng cũng lộ ra một loại thần diệu.
"Bà Sa Già Diệp Đầ."
Nhuế Lãnh Ngọc nhận ra, khẽ cười nói,"Hiểu biết của Bồ tát ta rất bội phục, ta còn chưa tới, hắn cũng đã biết. Nhưng mà lá gan thì nhỏ một chút, luôn luôn không dám cùng ta đấu một hồi đàng hoàng."
Nói xong, đi tới trước mặt, ngón tay đánh dấu X ở trên bức tranh, lưu lại hai đạo ấn ký màu đen, chỉ đơn giản hai nét, cũng hầu như không ai có thể đánh mở phong ấn.
Nếu hắn đã muốn đi vào, cũng không cần đi ra, miễn cho vướng chân vướng tay.
"Ngươi rốt cuộc là Quỷ Vương, hay là nữ thí chủ ta đã nhìn thấy."
Một thanh âm từ thiền điện truyền đến, Nhuế Lãnh Ngọc xoay người nhìn lại, là một hòa thượng gầy yếu lông mi dài, mặc trên người áo cà sa vá lỗ chỗ, mặt mày rạng rỡ nhìn hắn.
"Đạo Tề thiền sư." Nhuế Lãnh Ngọc hai tay tạo thành chữ thập, hơi khom người về phía hắn, tiếp theo hồi đáp: "A Mông là ta, A Song là ta, quỷ đồng cũng là ta, hôm nay ba vị hợp thể, thì có gì khác biệt?"
Đao Tề thiền s1 nói: "Không nhải. ở ch sâu trona linh hần của naưØi lại có một tia thiện niệm, là thiện căn của nữ thí chủ chưa tiêu tan, cho dù ngươi chiếm cứ linh thân của cô ấy, nhưng ngươi vẫn là ngươi, cô ấy vẫn là cô ấy, người khác không biết, nhưng hòa thượng ta sẽ không nhìn lầm."
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Vì vậy ta mới bái ngươi, là bởi vì ngươi là số ít trong tam giới biết được, thế nào chấp nhất phân chia thiện ác? Nhân gian tiểu thừa phật hiệu, từ lúc nào nhập vào pháp nhãn của thiền sư ngươi."
Đạo Tề thiển sư thở dài, nói: "Nếu không có thiện ác, đây hết thảy từ đâu mà tới, người vẫn có chút chấp niệm thì tốt, nếu không có chấp niệm, thế gian vạn sự, làm sao diễn biến đẩy mạnh?"
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Như vậy đó là động sân niệm, làm sao thành Phật."
Đạo Tề thiền sư cười ha hả,"Ha ha, cho nên ta mới không thành Phật ah"
"Nói rất hay."
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Chỉ là, nếu ngươi không đi, sẽ không đi được."
Đạo Tề thiền sư chắp tay hướng về Quỷ Vương, không ngần ngại chút nào nói rằng: "Ta trần duyên chưa xong, vốn sẽ phải đi đầu thai, sở dĩ ta ở lại gặp ngươi, là có một câu nói muốn nói với Quỷ Vương. Quỷ Vương từ Tu Di Sơn đi ra, có thể thấy được đến thần quang và quái thanh trên Tu Di Sơn."
Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng cả kinh, mặc dù hiếu kỳ nhưng không có lên tiếng.
Đạo Tề thiền sư nói: "Đó là thì thầm của thần."
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới danh từ này, tỉ mỉ suy nghĩ về thanh âm kỳ quái, dùng bốn chữ này để hình dung thật đúng là rất chuẩn xác, nhịn không được hỏi: "Đó là cái gì?"
"Thì thầm của thần, là có gợi ý liên quan thiên kiếp, tiên đoán thiên kiếp sẽ kết thúc lúc nào bằng phương thức nào."
"Không có khả năng!"
Đạo Tề cười nói: "Quỷ Vương tuy là pháp lực vô thượng, nhưng dù sao không phải là toàn trí toàn năng, Phật đà năm xưa từng nói với Bồ Tát, thời đại mạt pháp, tà ma mọc lan tràn, Tu Di Sơn có lời thì thầm của chúng thần, nói rõ thiên cơ, người nào tham ngộ thấu, có được chúng thần chỉ chúc phúc, có được đại trí tuệ đại thần thông đại viên mãn, kham phá thiên kiếp, mở lại kỷ nguyên. .. Còn không phải là đối ứng chuyện hôm nay?"
Nhuế Lãnh Ngọc khẽ run, nói: "Nếu thiên kiếp vì ta mà dựng lên, vậy ta là ác" naưØi nói với ta điều nàv chẳng nhải là chăt đứt đường lui e1a bản thân?"
"Tin tức này đã lan tỏa đi rồi, không mấy ngày nữa sẽ truyền khắp Tam giới, ta muốn giấu cũng không giấu được. Hơn nữa. ... Quỷ Vương cho dù vô địch tam giới, nhưng trong giới hạn này, có ý chí và năng lượng của chư thiên thần phật, chắc hẳn mới vừa rồi Quỷ Vương cũng đã nhìn thấy, cho dù là ngươi, cũng không thể nào leo lên Tu Di Sơn."
Cái này hắn thật sự không có nói láo.
Ý chí của những viễn cổ đại thần này thực sự đáng sợ, cho dù là một đối một, dưới nhất lưu cường giả cũng đủ chịu không nổi, chớ đừng nói chỉ là nhiều viễn cổ đại thần như vậy chung vào một chỗ, nếu như bọn họ thật sự tiến hành công kích đối với người đến gần, như vậy trong vòng tam giới lục đạo, sợ rằng không có bất luận kẻ nào có thể tới gần Tu Di Sơn.
"Nếu ta hiểu thấu đáo thiên cơ thì sao?"
"Mới vừa rồi không phải đã nói, phàm là người hiểu thấu đáo thần dụ, có thể có được chúng thần chúc phúc, đắc đại trí tuệ đại thần thông đại viên mãn, kham phá thiên kiếp, mở lại kỷ nguyên."