Chương 3294: Thì Thầm Của Thần (3)
Chương 3294: Thì Thầm Của Thần (3)Chương 3294: Thì Thầm Của Thần (3)
"Mở lại kỷ nguyên" bốn chữ khiến cho Vô Cực Quỷ Vương trong lòng khẽ động, nghĩ thầm ta làm hết thảy những chuyện này, không phải là vì mục tiêu đó sao, nếu thật có thể thỏa mãn tâm nguyện của ta, tam giới nặng về quy tắc, về phần Thi tộc, Minh Hà cùng những gia hỏa bẩn thỉu này, tự nhiên chỉ có thể bị mình quét ngang, đâu còn có cái gì thiên kiếp, lập tức lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ người mà chúng thần quan tâm là ta?"
Đạo Tề nói: "Thần dụ như vậy, về phần là ngươi, hay là người phản kháng ngươi, ta không biết. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, thiên đạo có luân hồi, tam giới có nhân quả, hết thảy ngẫu nhiên, lại sớm đã có định trước, không thể cưỡng ép."
Lần này đến phiên Nhuế Lãnh Ngọc nở nụ cười.
"Ngàn vạn năm qua, luôn có người thích đoán vị lai, chẳng có gì lạ, đối với việc của hậu thế, cũng chỉ có thể suy diễn ra đại khái, nói theo kiểu của dân gian, đều là xác suất, đã là xác suất, cho dù có là chín phần chín, chung quy vẫn còn có một tia hy vọng."
"Ta biết mục đích ngươi lưu lại, ngươi muốn ta lo lắng, hết thảy kết quả đều là đã định trước rồi không thể thay đổi, ta làm tất cả, rất khả năng đều là nghịch thiên, nhưng sẽ không có kết quả gì. .. Đáng tiếc a, Đạo Tề thiển sư, ngươi có thể nhìn thấu lục đạo luân hồi, nhưng không cách nào đoạn sơ tâm người khác."
Đạo Tề thiền sư gật đầu,"Cho nên, ta mới cố ý lưu lại, để cung cấp đầu mối cho ngươi, đưa ta đi một đoạn đường được không?"
"Thiền sư muốn đi nơi nào?"
"Ta nghiệp chướng chưa trừ, lại phải đi đến nhân gian một chuyến."
"Chuyện nào có đáng gì."
Nhuế Lãnh Ngọc làm phép, một đạo hắc quang, vây quanh toàn thân Đạo Tề thiền sư, nâng hắn lên, trên không trung một đường phi hành, rời khỏi Vô Lượng Giới, một đường bay về phía Âm Ty.
Hắn không có giãy giụa phản kháng. Hắn biết, hắc quang nâng đỡ và ràng buộc mình, không phải là pháp thuật gì, mà là một bộ phận nguyên thần của Quỷ Vương, cho dù hắn thần thông quảng đại, cũng vô pháp đối kháng.
Cuối cùng, luồng hắc quang mang theo hắn bay đến bầu trời giếng luân hồi, cố sức vứt hắn xuống dưới, trực tiếp ném vào trong nhân đạo.
Trên đường bị mấy thủ vệ phụ trách trông coi giếng luân hồi phát hiện, muốn ngăn trở, trực tiếp bị hắc quang chấn động làm cho nát bấy. Sau đó luồng hắc quang lăng không đi vòng vèo, bay đi Minh Vương đại điện.
Hắn trực tiếp đi qua Minh Vương đại điện, hạ xuống trong viện, mấy thủ vệ cùng nhau xông lên, nỗ lực ngăn trở đường đi của hắn, Nhuế Lãnh Ngọc lại lơ đễnh giơ giơ tay áo. Những người này lập tức không nhúc nhích, tựa như băng khắc đứng ở nơi đó.
Mãi đến khi Nhuế Lãnh Ngọc đi qua bên cạnh bọn họ, chỉ nghe thấy từng tiếng răng rắc thanh thúy, những người này đều bể nát, sau đó hòa tan, tinh phách bay đi về phía Thiên Tử điện.
Nhuế Lãnh Ngọc đi tới ngoài cửa phòng sinh hoạt hàng ngày của Phong Đô đại đế, hai phiến đại môn gỗ lim tự động mở ra hướng vào bên trong.
Phong Đô đại đế ngồi ở trên bồ đoàn, đang tĩnh tọa. Trên bàn trà trước mặt đặt một quyển sách đang mở ra. Bên cạnh có một ấm trà, một chén nước trà xanh còn bốc hơi nóng.
Phong Đô đại đế mở mắt, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt, sau đó nâng chum trà lên uống một ngụm, ra dấu tay mời hắn.
Nhuế Lãnh Ngọc đi vào, ngồi xuống đối diện bàn trà, thuận tay cầm lên quyển sách trên bàn trà kia, xem một hồi, nghĩ thật thú vị, nhịn không được xem hai trang.
Lúc này càng nhiều thủ vệ hơn chạy tới, đi qua hành lang gấp khúc và vườn hoa nhỏ, vọt tới bên này.
Kết quả vừa đến địa phương cách Nhuế Lãnh Ngọc chừng mười thước, tất cả đều định trụ, phảng phất nơi đó có lực lượng thần bí nào đó, tiếp theo từng người một bể nát.
Ngưu Đầu Mã Diện cũng chạy đến, lúc vọt tới phía trước, bỗng nhiên ý thức được cái gì, bứt lui ra nhanh, mới tránh thoát một kiếp, Mã Diện thình lình phát hiện mình vẫn thân ở phía trước, tay phải không nghe theo sai sử, cúi đầu vừa nhìn, tựa như than cốc đã vôi hoá, hơn nữa loại vôi hoá này còn đang lan tràn hướng lên phía trên, Ngưu Đầu bên cạnh cố sức một chưởng chặt đứt cánh tay của hắn, trong nháy mắt máu phun ra ngoài, điểm huyệt cầm máu cho hắn, lúc này mới giữ được một mạng cho hắn.
Chúng nhân thất kinh, cũng không dám đi tới phía trước nửa bước, cùng nhau trợn to hai mắt nhìn cái ót Nhuế Lãnh Ngọc.
"Ngươi là ai!"
Ngưu Đầu quát to.
Bọn họ đều thấy có người phi hành trên không trung —— Âm Ty cấm xâm lấn, lúc này mới mang theo bọn thủ hạ tới cần vương, nhưng mà người xâm lăng rốt cuộc là ai, bọn họ không một ai thấy rõ. Lúc này cũng chỉ thấy ở phía sau lưng, biết là nữ nhân, nhưng không thấy được cô xuất thủ, dễ dàng giết nhiều người như vậy, cảm giác là một cường giả tuyệt thế.
Ngưu Đầu lúc này phái người đi bẩm báo mấy Vương gia và ti chủ, để cho bọn họ nhanh chóng dẫn người qua.
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn đang đọc sách, chỉ thấy cô nghiêng người ngồi chồm hỗm ở trên bồ đoàn, để lộ đôi chân trắng như tuyết, mặc váy dài rộng thùng thình như hán phục, hình ảnh cô nghiêng người cầm một quyển sách, vừa quyến rũ vừa có vẻ trí thức, nếu như lúc này có người không nhận ra, chỉ biết sản sinh hứng thú đối với nữ tính, sẽ không chút nào liên hệ được giữa cô và hai chữ "nguy hiểm".
"Sách thật thú vị. Hơi giống Sơn Hải Kinh, đây là sách gì?" Nhuế Lãnh Ngọc để sách xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại Phong Đô đại đế.
"Năm xưa Lữ Thuần Dương viết một quyển địa phương chí, không có tên." Phong Đô đại đế rót một chén trà cho cô, Nhuế Lãnh Ngọc động tác rất ung dung ưu nhã cầm chum lên uống một ngụm, nói cám ơn.
Người bên ngoài nhìn trợn mắt hốc mồm, cảm giác hai người này hình như là đang uống trà luận đạo a, tựa như không có một chút địch ý gì, chẳng lẽ thật sự là như thế này, là bọn họ đã lầm?
Thế nhưng tại sao cô ta lại phải giết người?
"Nói đến Đạo Tổ Lữ Thuần Dương, trước khi tới ta, ở Tu Di Sơn còn gặp hắn một lần." Nhuế Lãnh Ngọc nói,"Nhưng mà, lão sư cũng biết, đó chẳng qua chỉ là ý chí chưa tiêu tán của hắn."
Phong Đô đại đế chỉ lo uống trà, nghe cô nói.
"Học trò có một việc, muốn xin lão sư giải thích nghỉ hoặc."
Phong Đô đại đế ra hiệu mời cô nói.
"Ở trong vùng đất bất khả tri, có vô số cổ nhân, cũng có thể nói là thần trong quá khứ, bọn họ tất cả đều vỡ vụn thân thể và hồn phách, chỉ còn lại có một luồng tàn niệm, tựa như khổ quỷ trong địa ngục bị dằn vặt thần hồn câu diệt, đây là vì sao, bọn họ đã có khả năng thông thiên, tại sao lại luân lạc tới bước đường như ngày hôm nay?"
Phong Đô đại đế nói: "A Mông."
"Lão sư vẫn nên gọi ta là Lãnh Ngọc."
"Lãnh Ngọc, ta hỏi ngươi, hồng hoang vũ trụ, linh lực từ đâu mà đến."
"Từ âm dương đến." Nhuế Lãnh Ngọc không cần suy ngHĩ. "Âm dương hỗ sinh, sinh sôi không thôi."
Phong Đô đại đế cười khẽ.
Nhuế Lãnh Ngọc thể hiện tư thái rất khiêm tốn —— hơn nữa tư thái này là chân thật chứ không phải làm bộ ——hơi khom người trước Phong Đô đại đế, nói: "Xin lão sư giải thích nghi hoặc."
Phong Đô đại đế nói: "Âm dương nhị khí, chỉ là công cụ, giống như cối xay của nhân gian, có thể đem cây đậu gia công thành sữa đậu nành, âm dương nhị khí tựa như cối xay, lấy máy của nó duy trì quá trình gia công, để cho hồng hoang vũ trụ này có thể duy trì vận chuyển, lúc này mới có thể sinh sôi không thôi, nhưng âm dương nhị khí, sẽ không sinh ra từ trống rỗng, giống như cối xay, nếu không có đậu dùng để xay, sữa đậu nành từ đâu mà đến?"