Chương 3305: Vui Mừng Gặp Lại 4
Chương 3305: Vui Mừng Gặp Lại 4Chương 3305: Vui Mừng Gặp Lại 4
"À, Trung Sơn Vương a, hắn chính là đệ nhất trí giả tam giới!" Tô Khâm Chương kính phục giơ lên ngón tay cái.
Diệp Thiếu Dương có chút buồn cười, Tô Khâm Chương người kia, nói chuyện làm việc các thứ, vẫn luôn khờ khạo, rất ngây thơ, bao nhiêu năm nay một chút cũng không thay đổi.
"Được rồi sư huynh, lát nữa đệ đưa Hiểu Húc tới gặp huynh, huynh coi xem thế nào?"
HAj2"
Tô Khâm Chương vỗ ót một cái,"Ai nha mấy ngày nay chỉ bận rộn nói chính sự, đệ đã quên giới thiệu, Hiểu Húc là con trai của Trần Bình và Tiểu Nhị, năm nay mười bảy tuổi, Trần Bình huynh biết mà, có mấy lần huynh trở về núi cũng có gặp, lúc đó hắn vẫn là một ngoại môn đệ tử, sau lại đệ thấy phẩm hạnh và thiên phú cũng không tệ, mới thu hắn vào nội môn, sau lại... ở bên cạnh Tiểu Nhị, Hiểu Húc đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách rất giống ba hắn, rất quái gở, cũng không tiếp xúc với người khác, đệ đành để cho nó ẩn giấu thực lực, trên thực tế... nó đã là cảnh giới linh tiên."
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động,"Linh tiên?"
"Một mặt là thiên phú, còn có Đại Chu Thiên Thổ Nạp Tâm Pháp sư huynh truyền thụ cho đệ, sư huynh chớ trách, đứa nhỏ này dù sao cũng là người của mình, cho nên đệ mới truyền cho nó, toàn bộ Mao Sơn đệ chỉ truyền cho hai người, à, còn có một người nữa là con trai của đệ cùng Tiểu Manh..."
"Ta có nghe Quách sư huynh nói, tên là Tô Ngọc, thực lực làm sao?"
"Hổ thẹn... Hài tử này được bọn đệ cưng chiều quá hóa hư, từ nhỏ đã học không giỏi, hắn cũng không có tư chất làm pháp sư."
Diệp Thiếu Dương không nói gì, trong lòng hắn rất là cảm khái, mười sáu năm (nghiêm khác mà nói là mười bảy năm) không gặp, con trai của Trương Tiểu Nhị cũng đã mười mấy tuổi, còn có Diệp Tiểu Manh...
Hắn muốn nói cái gì, đột nhiên chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, cửa bị người đạp ra, một người nữ vọt vào.
Ở vị trí của Diệp Thiếu Dương, khi có người vào nháy mắt liền thấy được, nhanh chóng buông màn, xoay người nằm xuống bên trong. Hắn thấy được người tiến vào là Trương Tiểu Nhị, nên mới không dám gặp mặt cô.
Trương Tiểu Nhị lại không thấy được là hắn, chỉ thấy một người nhoáng một cái chui vào trong màn, đến nam nữ cũng không nhận ra, nhất thời kêu to lên: "Trên giường có người!"
Nhảy bổ về hướng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Tiểu Manh vốn không tin Tô Khâm Chương nuôi tiểu tam, vào cửa nhìn thấy Trương Tiểu Nhị đang nhảy bổ lên trên giường, cách một tầng màn đánh nhau với người ta, nhất thời hai chân mềm nhữn, hay lắm, ban ngày ban mặt người ở trên giường, đến màn cũng buông xuống, quả nhiên có gian tình a!
"Tiểu Manh, em nghe anh giải thích, không phải như mọi người nghĩ đâu!"
Tô Khâm Chương gấp gáp vô cùng.
"Rốt cuộc cô ấy là ai!" Diệp Tiểu Manh khóc chất vấn hắn.
Tô Khâm Chương đâu thể nói ra, nhưng càng như vậy, càng để cho Diệp Tiểu Manh xác định hắn có gian tình, tức giận đến ngồi dưới đất khóc lên.
"Ai nha, ả này cũng khỏe thật đấy!" Trương Tiểu Nhị cùng Diệp Thiếu Dương giẳằng co với nhau, trên dưới lăn lộn, hai người đều bị vây trong màn, đều nhìn không thấy diện mạo.
Sau cùng Trương Tiểu Nhị lực lớn vô cùng chiếm thượng phong, cưỡi ở trên người của "Tiểu tam", đắc ý ngồi xuống, cười gần nói: "Ả kia ngươi còn muốn chạy hả, xem ta không xé quần áo ngươi không được rồi!"
Trương Tiểu Nhị hai tay vói vào trong màn, sờ đến y phục trước ngực Diệp Thiếu Dương, kéo xuống cười ha ha: "Còn là ngực phẳng nữa, ha ha ha, Tô Tô anh có khẩu vị đặc biệt đó a!"
Tiếp tục lục lọi một hồi, thoáng cái ngơ ngẩn."Đậu móa, là một nam nhân! Tô Khâm Chương anh quả thực... khó trách anh bình thường ẻo lả như thế, hóa ra anh thích nam nhân!"
"Cút ngay!" Tô Khâm Chương giận dữ, mắng một tiếng.
"Được rồi được rồi, anh phục em rồi đó, không lộn xộn, là anh." Diệp Thiếu Dương đưa tay ra kéo màn xuống, thật vất vả mới mở ra được, há mồm thở dốc, trừng mắt nói với Trương Tiểu Nhị: "Em điên vừa thôi, quả thực thiếu chút khiến anh nghẹn chết!"
Trương Tiểu Nhị trừng mắt nhìn hắn, vẫn duy trì tư thế này chừng nửa phút.
"Ê em còn không xuống đi, còn ra thể thống gì!"
Diệp Thiếu Dương cố sức uốn éo người, biểu thị chống đối. Trương Tiểu Nhị lúc này vẫn ngồi ở trên người hắn, tư thế này thực sự có chút "Sư phụ a!"
Trương Tiểu Nhị vẫn không leo xuống, tựa vào trên người hắn khóc rống lên.
Diệp Tiểu Manh cũng hoàn toàn ngây dại, chạy như bay đến trước giường, thấy tận mắt mặt của Diệp Thiếu Dương, lúc này mới xác định là hắn, bị Trương Tiểu Nhị lây nhiễm, cũng tựa vào trên vai Diệp Thiếu Dương khóc lớn lên.
"Này này, em mau đứng lên a, ra thể thống gì..." Diệp Thiếu Dương giùng giằng ở dưới thân Trương Tiểu Nhị.
"Em mặc kệ, em phải khóc một hồi cho đã!"
"Đúng vậy, em khóc thì cũng được, nhưng mà ngực của em, cái gì nhỉ, đè anh thở không nổi!"
"Đáng ghét!"
Trương Tiểu Nhị lúc này mới ngồi xuống, hai tay cố sức nhéo mặt của Diệp Thiếu Dương, tựa hồ muốn xác định hắn có phải là người thật hay không.
"Này, mọi người đủ rồi đó, không nên quá khi dễ người!" Qua Qua đẩy cửa sổ ra tiến vào, đứng ở trên giường, hầm hừ nhìn Trương Tiểu Nhi.
"Ngươi đi chết sang một bên!"
Trương Tiểu Nhị cố sức đẩy nó, cũng hoàn toàn yên tâm rồi, Qua Qua có thể ở chỗ này, nói rõ Diệp Thiếu Dương trước mắt này khẳng định không phải giả.
"Sư phụ, anh thật là quá đáng, anh đã trở về vì sao không cho mọi người biết, lẽ nào em đối với anh còn không thân bằng Tiểu Tô tô sao!" Sau khi Trương Tiểu Nhị bình tĩnh lại, bắt đầu oán giận Diệp Thiếu Dương.
"Không còn cách nào khác, con người em điên điên khùng khùng, sợ mồm miệng không nghiêm để truyền ra ngoài."
"Còn tôi thì sao!" Diệp Tiểu Manh bất mãn.
Diệp Thiếu Dương còn không có tiếp lời, Tô Khâm Chương nói: "Đây là ý của anh, sợ em nhịn không được nói với Tiểu Ngọc, em cũng biết ngày nào nó cũng đi chơi khắp nơi, lỡ như nói với những người tuổi trẻ kia... Thiếu Dương sư huynh ẩn núp không gặp người, chính là đề phòng bọn họ."
Diệp Tiểu Manh cắn môi, không nói.