Chương 3306: Tu La Chỉ Chiến (1)
Chương 3306: Tu La Chỉ Chiến (1)Chương 3306: Tu La Chỉ Chiến (1)
Trương Tiểu Nhị hiểu sai ý, khó chịu nói rằng: "Sợ cái gì a, sư phụ nếu anh đã trở về, phải đi xử bọn họ a, chẳng lẽ anh mà sợ bọn họ hay sao, hơn nữa còn có bọn em nữa! Ai dám nhảy ra phản đối, sẽ đánh kẻ đó một trận từng bừng cho biết tay!"
Diệp Thiếu Dương cười mếu,"Nào có đơn giản như em nói vậy."
Tô Khâm Chương chen miệng vào: "Sư huynh có kế hoạch của huynh ấy, mọi người cũng không cần quan tâm điều này, mọi người đã biết huynh ấy đã trở về, vậy giữ nghiêm bí mật, không được nói với bất cứ ai!"
"Không được nói với bất cứ ai?"
"Đúng, nhất là Tiểu Ngọc."
Diệp Tiểu Manh nhìn thoáng qua Tô Khâm Chương, muốn nói lại thôi.
Trương Tiểu Nhị kêu Tô Khâm Chương đi lấy rượu tới, muốn cùng Diệp Thiếu Dương không say không về.
Tô Khâm Chương không nói gì, trước mặt cô, một chưởng môn như hắn không khác gì tiểu nhị nơi tửu điểm, nhưng mà hắn suy nghĩ lại, gọi điện thoại cho Trần Hiểu Húc, để cho hắn đi tới hầm rượu lấy một vò rượu hoa đào do chính mình ủ. Trần Hiểu Húc đến lời của cha mẹ cũng không chịu nghe theo mấy, nhưng đối với "Sư thúc tổ" của hắn lại rất tôn kính, để cho hắn đi làm chút chuyện nhỏ này cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa Tô Khâm Chương cũng muốn nhân cơ hội này để cho hắn quen biết Diệp Thiếu Dương một chút.
Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị vây lấy Diệp Thiếu Dương, khóc khóc cười cười, hồi lâu sau mới chính thức bình tĩnh lại, lúc sau Trần Hiểu Húc tới, trong lòng ôm một vò rượu, được Tô Khâm Chương dẫn vào trong phòng.
Diệp Thiếu Dương quan sát, đứa nhỏ này lớn lên trắng trẻo mũm mĩm, giống như Trương Tiểu Nhị, nhìn qua có vẻ chất phác và ngượng ngùng, nhưng từ đáy mắt hắn Diệp Thiếu Dương thấy được nét đặc biệt của lãnh tĩnh và cố chấp.
Ngoại trừ điều này, Diệp Thiếu Dương không biết vì sao, nhìn thấy hắn có một cảm giác đặc biệt quen thuộc, tựa hồ đã gặp ở nơi nào. Đại khái là vì lý do hắn rất giống Trương Tiểu Nhị sao?
Trần Hiểu Húc cũng đang quan sát Diệp Thiếu Dương, vẫn ôm vò rượu trong lòng.
"Đổ ta diới thiêu mêt chút. vi nàv chính là người †a thưư*ng nói với can sư huynh của ta... chưởng môn Mao Sơn chân chính, Diệp Thiếu Dương."
Trần Hiểu Húc thoáng cái trợn to mắt.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau kêu thúc thúc a! A sai rồi, phải gọi gia gia!" Trương Tiểu Nhị kéo Trần Hiểu Húc đến trước giường để gặp Diệp Thiếu Dương.
Gia gia... Người này so với mình không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng dựa theo bối phận, vẫn thật sự là vai vế gia gia, loại cảm giác này thật là lạ a.
Diệp Thiếu Dương làm một biểu cảm lấy tay ôm trán như icon trong Q@, bó tay mà cười rộ lên.
"Không thể nào, Diệp Thiếu Dương... làm sao có thể còn trẻ như vậy." Trần Hiểu Húc biểu thị không tin.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng là hắn thật đấy!" Trương Tiểu Nhị nhắc nhở,"Mấy người chúng ta cũng không thể hợp lại lừa con, không phải con luôn muốn gặp vị sư tổ này một lần hay sao, hiện tại con gặp được rồi, mau lên, nói gì đi."
Trần Hiểu Húc lúc này mới tin tưởng là thật, không biết là khẩn trương hay là kích động, mặt đỏ ửng lên, nhìn Diệp Thiếu Dương, lúng túng nửa ngày, nói rằng: "Sư tổ, đại Chu Thiên Thổ Nạp Tâm Pháp, bốn câu cuối giải thích thế nào?"
Lần này đến phiên Diệp Thiếu Dương sửng sờ.
Thằng bé này, quả nhiên là một kẻ mê võ nghệ a!
Lập tức giải thích bốn câu cuối cho hắn biết, Trần Hiểu Húc nghe xong, cúi đầu suy tư, một lát sau, bỗng nhiên ngẩng đầu, cố sức gật đầu một cái nói: "Con hiểu rồi!"
Lập tức tươi cười rạng rỡ, nói rằng: "Ông thật sự là Diệp Thiếu Dương a"
Trương Tiểu Nhị tát một cái lên đầu hắn, nói: "Không lớn không nhỏ, phải gọi là sư tổ."
Tiếp theo để cho Trần Hiểu Húc mời rượu Diệp Thiếu Dương, sau đó năm người cùng nhau uống. Diệp Thiếu Dương hỏi Trương Tiểu Nhị về chồng cô, biết được Trần Bình ở trên núi chiêu đãi những tông sư chưởng môn từ xa tới.
Diệp Thiếu Dương kể lại những gì mình đã trải qua trong mười sáu năm —— mấy ngày nay trở về, chuyện giống vậy không biết hắn đã kể bao nhiêu lần, nhưng không còn cách nào khác, Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị đầu chứa †ng nohe. Điầu này làm cho Diên Thiếu Dưỡng hết hân rất nhiều, sau khi mình trở về không nên đi gặp từng người từng người, sớm biết vậy sẽ gọi mọi người cùng tới kể một lượt là được rồi.
Uống rượu hàn huyên một hồi, Tô Khâm Chương còn phải đi chiêu đãi những tông sư chưởng môn kia, ít nhất phải kính một vòng trà, tránh để người ta nghĩ mình chậm trễ. Sau khi hắn đi, Diệp Thiếu Dương lại cùng Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị tiếp tục nói chuyện phiếm, Trần Hiểu Húc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nghe bọn hắn nói chuyện.
Nếu đã bị phát hiện, Diệp Thiếu Dương cũng không cách nào ẩn giấu nữa, buổi tối hôm đó Diệp Tiểu Manh tự mình làm vài món thức ăn, mọi người cùng nhau uống rượu, Tô Khâm Chương mời khách xong cũng tới.
Diệp Thiếu Dương nghe bọn hắn kể những chuyện đã xảy ra mấy năm nay ở Mao Sơn, trò chuyện rất vui vẻ, mãi cho đến sau nửa đêm bọn họ mới ra về. Diệp Thiếu Dương mới ngồi xuống muốn thổ nạp, cửa lại bị người gõ vang, mở cửa vừa nhìn thấy là Trần Hiểu Húc, bộ dạng ấp a ấp úng.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn liền nở nụ cười, nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ tới, vào đi."
"Làm sao người biết?" Trần Hiểu Húc không giải thích được.
"Ban nãy ta thấy ngươi rất muốn nói chuyện với ta, ngươi nhất định là có thắc mắc gì về phương diện tu hành, muốn đến hỏi ta phải không?"
Trần Hiểu Húc liên tục gật đầu.
Diệp Thiếu Dương để hắn vào nhà, sau khi ngồi xuống, Trần Hiểu Húc bắt đầu vấn đề, Diệp Thiếu Dương không chỉ trả lời, mà còn giảng giải từng chiêu từng thức với hắn, Trần Hiểu Húc cũng càng ngày càng tập trung vào, Diệp Thiếu Dương vẫn chú ý hắn, phát hiện Tô Khâm Chương nói không sai, người này thật là một kẻ mê võ nghệ, lúc ban đầu đưa ra vấn đề thì còn có chút gò bó, trò chuyện một lát liền hoàn toàn buông lỏng, rơi vào một loại cảnh giới si mê.
Điều khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy vui mừng là, hắn hỏi những vấn đề kia, tất cả đều là nghiệp chướng tu hành tới trình độ nhất định sẽ sinh ra, nói thật, với thực lực và lý giải đối với tu hành của Tô Khâm Chương, mấy vấn đề này hắn không thể đưa ra câu trả lời. Mấy vấn đề này, Diệp Thiếu Dương năm xưa trong quá trình trưởng thành cũng từng gặp phải.
Vì vậy toàn bộ buổi tối, Diệp Thiếu Dương đều giải thích nghỉ hoặc, đến khi trời gần sáng, Trần Hiểu Húc cuối cùng cũng thỏa mãn, Diệp Thiếu Dương cũng mệt muốn chết rồi, đứng dậy duỗi người thật dài, nói rằng: "Được rồi, trước khi đề thăng cảnh giới, ngươi sẽ không có khả năng gặp phải khó khăn gì, tối đa hai ba tháng, ngươi có thể tấn chức đến thượng khái không thôi, thời đại này, thật là thiên tài bối xuất a.
"Sư tổ, vậy sau này nếu con có vấn đề gì, có thể tùy thời tìm người sao?"
"Ngươi cũng gọi ta là sư tổ rồi, có thể không cho ngươi hỏi sao." Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ buông tay, add wechat của hắn. Trần Hiểu Húc vô cùng thỏa mãn, nói cám ơn rồi định đi, hắn muốn nhanh chóng đi về tu luyện, đem những gì học được tối nay vận dụng thực tiễn một chút, Diệp Thiếu Dương từ phía sau lưng gọi hắn lại.
"Có thể nói cho ta biết không, tại sao ngươi phải tu luyện khắc khổ như vậy, mục đích là gì?"
Trần Hiểu Húc kinh ngạc nhìn hắn.
"Tùy tiện hỏi một chút, ngươi nghĩ như thế nào thì nói như thế ấy là tốt rồi."
Trần Hiểu Húc nhất thời có chút ngượng ngùng, gãi đầu, ngập ngừng nói: "Con cũng không biết mục đích là cái gì, con tu hành... là bởi vì con thích tu hành."
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, hắn thích đáp án này.
Trần Hiểu Húc đi rồi, Diệp Thiếu Dương nằm trên giường, dùng đầu ngón chân chọt chọt Qua Qua đang ngồi trên bệ cửa sổ ngắm mặt trời, nói rằng: "Này, ngươi thấy tiểu tử này có giống ta hay không."