Chương 3325: Gặp Lại (2)
Chương 3325: Gặp Lại (2)Chương 3325: Gặp Lại (2)
"Gặp phải tà vật hại người, ngươi làm sao bây giờ?" Tiếp Dẫn Đạo Nhân hỏi.
"Bắt lấy nó, cảm hóa nó."
"Cảm hóa?" Tiếp Dẫn Đạo Nhân và Thanh Vân Tử cùng nhau kinh hãi kêu thành tiếng.
"Đúng vậy, có rất nhiều tà vật, đều là bị dục vọng và cừu hận làm cho ngu muội và chỉ phối, ta nghĩ, dù sao cũng phải cho bọn hắn cơ hội cải chính, ta tin tưởng có rất nhiều tà vật có thể độ hóa."
Trên mặt Tiếp Dẫn Đạo Nhân lộ ra nụ cười đầy vẻ thú vị, nói: "Ngươi cũng nói là 'Rất nhiều', không phải là toàn bộ, vậy nếu gặp phải kẻ ngu muội, ngươi làm sao bây giờ?"
"Vậy không thể làm gì khác hơn là bắt nó, đưa đi luân hồi, để cho nó phải chịu báo ứng vì những việc ác của mình, pháp sư chúng ta chỉ là người thi hành, không có quyền lực thao túng sinh tử của người khác."
Thanh Vân Tử nhịn không được chen vào một câu: "Vậy nếu như đánh không lại người ta, người ta muốn giết ngươi, ngươi cũng không đánh trả sao?"
Theo cách nhìn của hắn, đây là một vấn đề không thể giải quyết được, kết quả Trần Hiểu Húc dễ dàng đáp trả: "Phải cố gắng tu luyện, để cho mình trở nên càng mạnh."
"Đậu móa, ngươi nói nghe hay quá, ta thực sự không còn lời nào nữa!" Thanh Vân Tử hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Ngô Gia Vĩ cũng chú ý tới bọn họ nói chuyện, có chút khó chịu nói rằng: "Theo ý tứ của ngươi, bọn ta đều đã sai rồi?"
Trần Hiểu Húc liền vội vàng lắc đầu "Đại đạo ba nghìn, chỉ cần là vì đạo nghĩa, sẽ không có đúng sai, chỉ là cách làm không giống nhau, con có đạo của con, mọi người có đạo của mọi người, điều này cũng không ảnh hưởng mà nhỉ?"
Ngô Gia Vĩ không am hiểu suy nghĩ vấn đề và biện luận, nghe xong lời này cũng là không lời chống đỡ, nói với Thanh Vân Tử nói: "Không khuyên được hài tử này, hay là lão tổ ngươi tự xử đi."
Thanh Vân Tử muốn nói đối với chuyện như vậy mình cũng bất lực rồi, nhưng mà dù sao cũng là hậu nhân Mao Sơn của mình, người khác có thể trút xong một hơi rồi bỏ đi, nhưng mình thì không thể mặc kệ... Đây cũng thật là phiền phức. Đột nhiên nghĩ đến, người này là do Diệp Thiếu Dương mang tới, hơn nữa hắn mới là Mao Sơn chưởng giáo a, loại sự tình phiền toái này để cho hắn đi xử lý thì tốt rồi, mình cần gì quan tâm. Vừa nghĩ như thế, Thanh Vân Tử lập tức lại vui vẻ.
Trần Hiểu Húc vẫn quan sát vẻ mặt của hắn, lúc này thấy hắn mặt lộ vẻ tươi cười, khiếp sợ mà hỏi: "Thái sư tổ, người cũng đồng ý lý niệm của ta sao?"
"Ta... Ta không bàn chuyện này nữa, tương lai sẽ có người hàn huyên với ngươi." Thanh Vân Tử hiền lành vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đang được trải rộng, một đạo kim quang bắn ra, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, kim quang tiêu thất, có hai người từ bên trong đi ra: Đạo Phong và Nhuế Lãnh Ngọc.
Ánh mắt của Nhuế Lãnh Ngọc nhìn sang đám người Tiểu Thanh Tiểu Bạch đám người, càng lúc càng phát ra kích động, sau cùng nhìn thấy Thanh Vân Tử, cũng không kềm chế được nữa, nghẹn ngào nhào vào trong ngực hắn.
“Sự phụ..."
Thanh Vân Tử cả người run lên, nhìn lại Đạo Phong.
Đạo Phong biết hắn có ý tứ gì, gật đầu.
Thanh Vân Tử còn có chút không xác định, hỏi: "Xác định bằng cách nào?"
"Đừng quan tâm nữa, dù sao cô ấy đích thật là Lãnh Ngọc."
Nghe giọng nói quả quyết của Đạo Phong, thành viên Tróc Quỷ Liên Minh hura một tiếng rồi vọt tới, mang theo kích động khó có thể khắc chế, vây quanh Nhuế Lãnh Ngọc, ân cần chào hỏi hỏi han cô.
Một khi xác định được thân phận của Nhuế Lãnh Ngọc, đồng nghĩa với chứng minh suy đoán ban đầu: nguyên thần của Vô Cực Quỷ Vương đã bỏ trốn, bị ép phải để lại linh hồn và linh thân Nhuế Lãnh Ngọc.
Chư thần Tu La giới đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều có chút thất vọng, nhưng đây cũng không phải là kết cục không thể tiếp nhận, dù sao lúc ban đầu đây chỉ là một cuộc chiến bảo vệ, chờ đánh được đến nước này, cắt đứt được linh thân của Vô Cực Quỷ Vương, đã coi như là thu hoạch thêm vào.
Đã không có linh thân, Vô Cực Quỷ Vương sẽ giống như trước kia, không thể tiếp tục tùy tiện xuyên qua các đại không gian, đây đối với lục đại không gian mà nói đều là chuyện tốt.
Đối với naười của Trác QOuử Liên Minh mà nói. đâv auả thị là †tỉn vui thiên đại! Cái gì Quỷ Vương hay không Quỷ Vương, đã sớm vứt ra sau ót, bởi vì, Nhuế Lãnh Ngọc đã trở về!
Lâm Tam Sinh đi tới bên cạnh Tiếp Dẫn Đạo Nhân, cùng hắn nói chuyện với nhau một hồi, Tiếp Dẫn Đạo Nhân gật đầu, vì vậy Lâm Tam Sinh đi tới gọi đoàn người, rời khỏi nơi này rồi tính tiếp, dù sao sau trận chiến này tỉnh thần đại trận đã bị thương nặng, cần phải chữa trị một chút, những ngoại nhân như bọn họ không thích hợp ở chỗ này quấy rối quá lâu.
Tiếp Dẫn Đạo Nhân tiễn bọn họ đi tới thông đạo liên kết với Thanh Minh Giới, trên đường Lôi Chấn Tử cùng Đạo Phong đi ở phía sau cùng, nói vài câu bội phục hắn, tuy chỉ là vài lời ngắn ngủi, nhưng từ trong miệng Lôi Chấn Tử luôn luôn tự cho mình là rất cao nói ra, cũng là thập phần khó có được, hắn luôn luôn bội phục cường giả, không riêng gì thực lực mạnh, chủ yếu vẫn là ý chí.
Ban nãy Đạo Phong ở trong chiến đấu biểu hiện ra ý chí cực kỳ cường đại, làm chấn động Lôi Chấn Tử cùng là những người rắn rỏi, lúc này hắn mới chủ động nói chuyện phiếm cùng Đạo Phong, cũng là biểu thị ý tốt, Đạo Phong tâm tư trong sáng, đối với hắn cũng truyền đạt ý tứ giống như vậy.
Hai người vừa đi vừa hàn huyên vài câu như vậy, đã thành hảo bằng hữu rồi.
"Được rồi, Đạo Phong, Lương Châu đỉnh đâu?"
Khi bọn họ đi gần tới nơi, Tiếp Dẫn Đạo Nhân đột nhiên nhớ tới điều này, mau chóng truy vấn Đạo Phong.
Đạo Phong không thể làm gì khác hơn là tiến nhập Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mang Lương Châu đỉnh ra ngoài, vài người cùng nhau một lần nữa nhìn Lương Châu đỉnh cao to bày ở trên điểm cao nhất của đảo, Đạo Phong có chút thèm nhỏ dãi, nhưng mà trước mắt phải giải quyết nhiều việc, chờ mình rỗi rãnh nhất định phải tới tìm Tiếp Dẫn Đạo Nhân tâm sự tình huống liên quan đến thiên hạ cửu đỉnh.
Thanh Vân Tử cũng theo bọn họ cùng rời đi, từ Tu La giới trực tiếp xuyên qua đến Long Hổ Sơn Tàng Kinh Các.
Khúc Ba đã sớm tiếp ứng ở trong tháp, thấy bọn họ tất cả đi ra rồi, lập tức đi phía trước mở đường, dẫn bọn hắn xuống lầu đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Khúc Ba mới nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc trong đội ngũ, lập tức há hốc mồm ra.
Lâm Tam Sinh nói sơ qua tình huống cùng hắn, Khúc Ba tiêu hóa hơn nửa ngày, cũng cảm thấy vui vẻ vì kết quả này, thở dài nói: "Đáng tiếc chưởng môn đai nhân chưa trả về nếu không nhìn thấv Nhuế câ nưởng nhất định sẽ rất vui vẻ."
Mọi người hiểu chuyện nhìn nhau cười cười, nhịn xuống chưa nói cho hắn biết chuyện Diệp Thiếu Dương đã trở về.
"Được rồi ngươi đừng tiễn nữa, tự chúng ta đi ra ngoài, chuyện Nhuế Lãnh Ngọc trở về, nhất định phải bảo mật!" Lâm Tam Sinh lần nữa dặn dò Khúc Ba. Khúc Ba đáp ứng.
Đoàn người sau khi ra khỏi sơn môn, Qua Qua ngồi ở đầu vai Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức thông qua hồn ấn truyền đạt vị trí cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương phản hồi rất nhanh, phán đoán theo vị trí, hắn đang ở một địa phương trong sơn dã phụ cận, vì vậy đoàn người đi tìm hắn.
"Này này, chúng ta có cần phải nhá hàng trước với lão đại không!" Tiểu Bạch hưng phấn ngùn ngụt đề nghị,"Nếu không phải ta sợ lão đại liếc nhìn tẩu tử, sẽ thoáng cái bất tỉnh, vậy thì kì cục lắm."
Tất cả mọi người đồng ý, sau đó thương lượng.
Sắp gặp lại Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc cư nhiên có chút khẩn trương.
Diệp Thiếu Dương ngồi ở bên một suối nước, đờ người nhìn nước suối, bỗng nhiên nhìn thấy đoàn người đều tới rồi, nhanh chóng đứng lên, hỏi bọn họ sự tình thế nào.
"Giải quyết rồi, Quỷ Vương bị chúng ta đuổi chạy, còn cứu được một vị bằng hữu, ngươi cũng có quen biết, có muốn gặp người đó hay không."
"Ai?" Diệp Thiếu Dương hồ nghỉ hỏi, nhìn phía sau bọn họ, kết quả Tiểu Bạch bọn họ chăm chú nép vào với nhau, như đang chụp ảnh chung, che kín phía sau không một kẽ hở.