Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3319 - Chương 3326: Gặp Lại (3)

Chương 3326: Gặp Lại (3) Chương 3326: Gặp Lại (3)Chương 3326: Gặp Lại (3)

"Giải quyết rồi, Quỷ Vương bị chúng ta đuổi chạy, còn cứu được một vị bằng hữu, ngươi cũng có quen biết, có muốn gặp người đó hay không."

"Ai?" Diệp Thiếu Dương hồ nghi hỏi, nhìn phía sau bọn họ, kết quả Tiểu Bạch bọn họ chăm chú nép vào với nhau, như đang chụp ảnh chung, che kín phía sau không một kẽ hở.

Làm trò gì vậy?

"Nếu như cô ấy nhìn thấy ngươi, thì sẽ không thể đi được, lão đại ngươi suy nghĩ cho kỹ."

"Lộn xộn cái gì!"

Diệp Thiếu Dương đi tới, muốn đi vòng qua phía xem bọn hắn nói tới ai, bị ba huynh đệ Tứ Bảo ngăn cản, vẻ mặt rất thần bí nhìn hắn.

"Hỏi ngươi đó, trả lời đi."

"Gặp a, người nào mà thần bí như vậy."

"Được rồi được rồi, không giỡn nữa, lão đại ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nhất định không được ngất xỉu đó!" Chanh Tử gọi mọi người mau cùng nhau tránh ra, để lộ ra Nhuế Lãnh Ngọc ở phía sau nhất.

Diệp Thiếu Dương thoáng cái ngớ ngẩn.

Nhuế Lãnh Ngọc cố nén kích động, đi bước một tới bên hắn.

Tất cả mọi người đang chờ Diệp Thiếu Dương hét rầm lên, kết quả... khi Diệp Thiếu Dương chờ cô đi tới trước mặt, đột nhiên một chưởng đánh lên trên bụng cô, Nhuế Lãnh Ngọc căn bản không nghĩ tới Diệp Thiếu Dương sẽ động thủ với cô, bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh một cái, kêu thảm một tiếng bay ra ngoài.

"Này!" Có người hét rầm lên.

"Các ngươi làm sao lại ở cùng Quỷ Vương?" Diệp Thiếu Dương xoa bàn tay, cau mày nói, lẩm bẩm: "Quỷ Vương không đi đánh nhau sao?"

Đoàn người giờ mới hiểu được hắn tưởng Nhuế Lãnh Ngọc là Vô Cực Quỷ Vương!

Vốn muốn cho hắn một bất ngờ, không ngờ tới lại biến thành thảm kịch!

Đoàn người cùng tiến lên đỡ Nhuế Lãnh Ngọc dậy.

"Này, các ngươi làm cái gì, đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Thiếu Dương thấy một màn như vậy cũng là sợ ngây người. "Ai nha, cô ấy không phải là Quỷ Vương, cô ấy là Lãnh Ngọc tẩu tử! Lão đại nhà ngươi làm bậy rồi!" Chanh Tử kêu lên với Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thất kinh, bay nhanh tới, nắm lấy cổ áo của cô, lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói cái gì! Nói rõ một chút!"

"Ai nha ngươi chụp trúng chỗ nào vậy!" Chanh Tử giấy giụa thoát ra, xoa ngực, nói rằng: "Quân sư ngươi nói đi, ta mồm miệng không ổn, giải thích không rõ ràng lắm."

Diệp Thiếu Dương lại đi tìm Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh dùng ba phút để kể hết rõ ràng mọi chuyện.

Sau khi nghe xong Diệp Thiếu Dương hai mắt đăm đăm, tiếp theo tim đập loạn lên, một tay hắn đè lên ngực, đi tới bên Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc đứng thẳng người nhìn hắn, cười nói: "Còn muốn cho em một cú nữa hay không?"

Diệp Thiếu Dương lập tức ôm lấy cô.

"Tránh ra a! Tiểu Diệp Tử bọn ta chờ ngươi dưới chân núi!"

Tiểu Mã xua đuổi mọi người, cùng nhau hạ sơn, đi thật xa quay đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc vẫn duy trì tư thế ôm lấy nhau nhau.

Trong ánh mắt Đạo Phong hiện lên vẻ âu sầu.

"Phong ca, nghe nói Cung Tử tỷ tỷ sống lại, sao huynh không đưa cô ấy tới đây." Tiểu Bạch đi tới bên cạnh Đạo Phong hỏi.

"Cô ấy... mới vừa sống lại, cần phải nuôi dưỡng khí tức một thời gian."

"Nga nga, vậy ta đi thăm cô ấy, ta với huynh cùng nhau trở về."

Đạo Phong nhức đầu, hắn từng đi chung với Tiểu Bạch, biết tiểu cô nương này phiền phức bao nhiêu, không dám đáp ứng. Vì vậy Tiểu Bạch níu cánh tay của hắn, cầu xin đủ kiểu, Đạo Phong cũng không đỡ được, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói đồng ý.

"Ha ha, hóa ra Đạo Phong đại đại cũng biết sợ người!" Đám người Chanh Tử cười to.

Đạo Phong không thể làm gì khác hơn là chuyển đầu sang hướng khác, làm bộ lạnh lùng không nói lời nào.

Đến dưới chân núi rồi, Thanh Vân Tử nói rằng: "Được rồi nhìn thấy Thiếu Dương bọn họ ở bên nhau, ta cũng an tâm rồi, ta cần phải trở về."

Vì vậy mọi người tiến lên nói lời tạm biệt cùng hắn.

"Để con tiễn sư phụ." Đạo Phong tiễn Thanh Vân Tử quay về Long Hổ người Diệp Thiếu Dương.

Trên đường, Đạo Phong nói tất cả cùng Thanh Vân Tử.

Thanh Vân Tử đứng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, hỏi: "Ngươi xác định?"

"Xác định!"

Thanh Vân Tử thở dài một tiếng,"Sao lại thành ra thế này, sao lại thành ra thế này..."

"Con nghĩ đây là chuyện tốt, ừ... Đối Thiếu Dương mà nói, có thể sẽ có chút đả kích." Đạo Phong nói tiếp về kế hoạch của chính mình.

Thanh Vân Tử trầm ngâm một lát, nói: "Mà nay cũng chỉ có thể như thế, nói chung, ngươi chú ý quan sát hắn, ta còn việc ở Tu La giới, không thể thường xuyên gặp hắn, toàn bộ nhờ vào ngươi."

Đạo Phong nhìn sư phụ, mỉm cười nói: "Sư phụ cho tới bây giờ đều không lo lắng cho con."

Thanh Vân Tử trừng hắn liếc mắt, cố ý nói rằng: "Mọi người không phải đều là như vậy sao, ai mà không thiên vị đứa nhỏ hơn."

Hai người cùng nhau phi hành đến phía dưới Tàng Kinh Các, đứng lại nói lời từ biệt, Thanh Vân Tử vỗ vỗ Đạo Phong vai, nói rằng: "Mấy năm nay, ta biết ngươi là khổ nhất, ta không có nói với ngươi những gì mình nghĩ, bởi vì ngươi không cần, các ngươi đều là người làm đại sự, vẫn có thật nhiều đại sự đang chờ các ngươi, lão hán ta không cầu các ngươi làm cái gì anh hùng, chỉ cầu không để người đầu bạc tiễn người đầu xanh."

Đạo Phong nghe lời này, cảm giác lại trở về những năm tháng khi xưa ở Mao Sơn, mỗi khi bản thân dẫn Thiếu Dương hạ sơn, Thanh Vân Tử đều sẽ âm thầm dặn bản thân một hồi, để cho hắn quan tâm chăm sóc Thiếu Dương, lập tức miễn cưỡng cười nói: "Sư phụ, Thiếu Dương bây giờ không còn là tiểu hài tử nữa."

"Ở trong mắt ta, hắn vĩnh viễn vẫn là hài tử!"

Thanh Vân Tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái,"Ngươi cũng vậy!"

Gió núi một mực thổi, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn cảm thấy rất nóng, hắn lôi kéo Nhuế Lãnh Ngọc cùng ngồi xuống một hòn đá, vẫn nắm lấy tay cô, cũng không nói gì, nội tâm kích động, qua hồi lâu vẫn chưa có thể bình tĩnh trở lại.

Đến bây giờ, hắn vẫn còn có cảm giác như đang nằm mơ, không thể tin được đây là sự thật.

Đã bao nhiêu năm? Khanh bắt đến Linh giới Thiên Khí sơn, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, chưa gặp được mấy lần, tam giới trận chiến chung cực, Nhuế Lãnh Ngọc đầu tiên là bị Hậu Khanh điều khiển, lúc sau hoàn toàn thức tỉnh, tiến hóa thành hình thái cuối cùng của Vô Cực Quỷ Vương, từ đó về sau... bọn họ là hai cực vĩnh viễn không thể tiếp xúc được.

"Nói thật đi, có phải anh từng nghĩ, hai chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội lại ở bên nhau?" Nhuế Lãnh Ngọc nắm tay hắn, yếu ớt nói.

"Cái này... Nếu nói không thì là giả, có đôi khi tâm tình trầm xuống cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng đa số thời gian, anh đều tin tưởng mình nhất định có thể đánh bại Quỷ Vương, cứu em trở về, tựa như trong truyện cổ tích vậy."

Diệp Thiếu Dương cười cười,"Chỉ là không nghĩ tới, sẽ dùng phương thức như vậy một lần nữa được gặp em."

Nhuế Lãnh Ngọc tựa lên trên bả vai hắn.

Diệp Thiếu Dương toàn thân có một loại cảm giác bị điện giật, lần cuối cùng rúc vào với nhau như vậy là lúc nào nhỉ? Sợ là ở trong mộng.

Hai người cứ như vậy lằng lặng dựa vào nhau, hai bên cũng không nói chuyện với nhau, nhưng lòng của hai người lại chăm chú liên kết với nhau.

Qua Qua thò đầu ra nhìn, xuất hiện ở trong tầm mắt Diệp Thiếu Dương, vốn định trốn đi, nhưng phát hiện mình đã bị bắt gặp, vì vậy ngây ngốc cười với hai người, nhảy ra ngoài.

"Làm gì đó?"

"Mọi người đều ở phía dưới chờ đợi, các ngươi..."

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới nhìn điện thoại di động, phát hiện thời gian đã qua ba tiếng đồng hồ, thực sự là bất tri bất giác a."Để bọn họ đi về trước đi, tìm một chỗ chờ ta."
Bình Luận (0)
Comment