Chương 3330: Hành Trình Tu Di Sơn (2)
Chương 3330: Hành Trình Tu Di Sơn (2)Chương 3330: Hành Trình Tu Di Sơn (2)
Tiếp theo, từ trong mây đen có một người chui ra ngoài, là người quen cũ Từ Văn Trường.
Diệp Thiếu Dương trút được nỗi căng thẳng trong lòng.
Từ Văn Trường hạ xuống ban công, chắp tay nói: "Chào hai vị!"
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, lại nhìn hắn, nói: "Ngươi không hiếu kỳ... Ta nói, có phải ngươi đã biết cô ấy trở về rồi hay không."
Từ Văn Trường gật đầu cười nói: "Nhuế cô nương trở lại nhân gian, thật sự là một việc rất tốt, thật đáng mừng."
Diệp Thiếu Dương đứng dậy hỏi: "Làm sao mà ngươi biết được?"
"Ta có thể tìm được một trăm lý do, thế nhưng đối với ngươi, ta sẽ nói thật, cuộc chiến đấu Tu La giới hôm trước, bọn ta cũng phái thám tử đi tới, chứng kiến quá trình chiến đấu, cho nên cái gì cũng biết."
Âm ty cư nhiên phái thám tử tới? Diệp Thiếu Dương cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, nghĩ không ra thám tử kia ẩn thân ở địa phương nào, vì sao song phương —— phải nói là tứ phương nhân mã chưa từng có thể phát hiện, nhưng mà điều này không quan trọng.
"Cho nên, ngươi tới mang cô ấy đi âm ty tính nợ sao?" Diệp Thiếu Dương biết rõ không thể nào là vậy, cố ý hỏi.
"Ha ha, sao dám sao dám."
Từ Văn Trường bắt đầu pha trò về đề tài tránh bàn đến này, trên thực tế Diệp Thiếu Dương đã phạm vào luật pháp âm ty: Nhuế Lãnh Ngọc là quỷ thi, theo luật pháp không thể lưu lại nhân gian, nhưng Từ Văn Trường cũng không phải ngu xuẩn, trong tình huống này, đương nhiên không có khả năng mang cô đi khỏi tay Diệp Thiếu Dương.
Hắn bàn vào chính sự: Tìm Diệp Thiếu Dương, cùng Đế Thính đi Tu Di Sơn.
"Ngươi đã nói rõ cùng Đế Thính rồi?"
"Đã chờ ở âm ty, ngươi đi từ bên này, bọn ta sẽ lập tức xuất phát."
"Được, vậy đi thôi." Diệp Thiếu Dương nhắn nhủ Nhuế Lãnh Ngọc, để cô ấy ở nhà chờ. Hiện nay Vô Cực Quỷ Vương vô pháp trở lại nhân gian, cô ấy đương nhiên sẽ không đi âm ty tự chui đầu vào lưới.
Nhuế Lãnh Ngọc dặn hắn cẩn thận, biểu thị sẽ ở nhà chờ hắn trở về. Loại cảm giác này để cho Diệp Thiếu Dương rất yên tâm, lúc này lập tức cùng Từ Văn Trường lên đường. "Tiểu Thiên sư, ngươi..."
"Làm sao vậy?" Diệp Thiếu Dương thấy hắn nhìn lên trên người mình, cúi đầu nhìn lại, bản thân mình đang mặc áo ngủ rộng thùng thình, mang dép lê hình con thỏ, sặc, điểm này thật sự có chút không phù hợp với hình tượng thiên sư, Diệp Thiếu Dương để cho hắn chờ, con mình đi vào trong nhà thay một bộ y phục bình thường hơn một chút, thắt đai lưng, mang theo ba lô.
"Nhìn ngươi võ trang đầy đủ như thế, lần này sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
"Hẳn là không có. Đây là thói quen của ta, có cảm giác an toàn."
Khi Diệp Thiếu Dương đi ra cửa, che khuất tầm mắt của Qua Qua đang nằm trên vai, sau đó hôn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, đi ra cửa mới buông tay ra.
"Chuyện gì đã xảy ra!" Qua Qua sợ hãi lớn tiếng kêu lên.
Đến Quỷ Vực, lần này Diệp Thiếu Dương chưa vào thành, dưới sự hướng dẫn của Từ Văn Trường, trực tiếp đi Vô Lượng Giới —— Vô Lượng Giới có người của Thái Âm sơn gác, chính là Diệp Thiếu Dương lần trước đã gặp ở trên cửa thành lầu, một kẻ cao to cầm theo liêm đao tựa như hình tượng tử thần trong phim kinh dị.
Tổng cộng có bốn người, đi rảo quanh lối vào.
Diệp Thiếu Dương nhất thời ngứa tay, rất muốn thử xem thực lực của thứ này, vì vậy nghênh ngang đi tới, Từ Văn Trường muốn ngăn trở đã không còn kịp rồi, bốn người đã phát hiện Diệp Thiếu Dương, cùng nhau xông tới.
"Nào cùng tiến lên đi!"
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, bảo kiếm đã lâu không ra khỏi vỏ hiện ra hàn quang, trong lúc thân kiếm run run phát sinh tiếng kêu to như rồng gầm, tựa như cũng đang chờ một trận chiến đấu để thỏa mãn một chút.
Diệp Thiếu Dương trực tiếp đi tới chính diện, vừa giao phong... đã toi hai mạng, hai kẻ kia thoáng cái ngơ ngác, cũng bị Diệp Thiếu Dương dễ dàng giải quyết hết.
"Quỷ thủ loại hai."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cảm thấy thật buồn chán, bản thân chuẩn bị tư thế xiêm áo nửa ngày, kết quả là nhẹ nhàng kết thúc chiến đấu như Vậy, quả thực còn chưa kịp nóng người.
Vừa auav đầu nhát hiên TỪ Văn Trường cá chút sơ hãi mà nhìn mình vội hỏi hắn làm sao vậy.
"Tiểu Thiên sư, ngươi hôm nay pháp lực tiến bộ rất nhanh a!"
Đây không phải là Từ Văn Trường vuốt mông ngựa, mười mấy năm không gặp Diệp Thiếu Dương, hắn cũng không biết Diệp Thiếu Dương thực lực hiện nay làm sao, hắn rất biết nhìn hàng, một hiệp giao phong mới vừa rồi, mặc dù đối thủ rất non, nhưng cũng để cho hắn đoán được đại khái thực lực của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đắc ý nhíu lông mày.
Ba người cùng nhau tiến nhập Vô Lượng Giới, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi Từ Văn Trường: "Đế Thính đâu?"
"Hắn đã sớm chờ ở phụ cận Tu Di Sơn."
"Gì? Hắn vào bằng cách nào, không kinh động mấy tên kia?"
"Đương nhiên là có biện pháp!"
"Vậy vì sao ngươi không nói sớm, như vậy chúng ta cũng không cần kinh động bọn họ làm gì."
Từ Văn Trường liếc trắng mắt,"Ngươi cho ta cơ hội sao, vừa tới liền đấu võ."
Đi ngang qua Pháp Giác Tự, Diệp Thiếu Dương đã từng tới ở đây, đây là nhà cũ của Địa Tạng Bồ tát, Diệp Thiếu Dương từng nghe nói, sau khi Vô Cực Quỷ Vương trở về không lâu, Địa Tạng Bồ Tát liền mang theo một đám đệ tử cùng chui vào trong Bà Sa Già Diệp Đầ.
Đã không còn tiếng chuông du dương kéo dài, cũng không có những đệ tử đi tới đi lui.
Thiên đường thế ngoại Phật môn náo nhiệt trước kia, hôm nay chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, đến Phật quang chiếu khắp Vô Lượng Giới cũng không thấy, thay vào đó là lãnh quang âm u tối tăm, chắc là Phật quang bị Vô Cực Quỷ Vương (hoặc là Hữu Quân hay là ai đó) dùng tà thuật làm ô nhiễm.
Nhìn thấy cửa Pháp Giác Tự thưa thớt vắng vẻ, Diệp Thiếu Dương trong lòng cũng là cảm hoài vô hạn.
Từ Văn Trường mang theo bọn họ đi qua Vô Lượng Giới, tiến nhập lâm giới.
Lại thấy được Vô Sắc Thiên và Thái Hư Hóa Cảnh.
Khi vừa đi tới nơi này, Diệp Thiếu Dương và Qua Qua đều cảm thấy mừng rỡ, loại cảm giác này, Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên tới cũng từng có, nơi này linh khí thực sự quá nồng nặc, cho dù là Hiên Viên sơn trước kia Ở trong một phiến hỗn độn, một bóng người đi tới, tướng người ngũ đoản, thân người mặc quần áo màu đen bó sát, da cũng đen thui, toàn thân cao thấp chỉ có tròng mắt là màu trắng, nhìn qua thập phần quỷ dị.
"Hắn chính là Đế Thính!" Từ Văn Trường ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, vừa chắp tay chào hỏi cùng Đế Thính.
"Ha ha!"
Diệp Thiếu Dương nhịn không được cười rộ lên, vội vàng che miệng mình lại.
"Ngươi cười cái gì!" Đế Thính quát lớn nhìn qua có chút khó chịu.
"À, không có gì, bộ dáng này của ngươi, rất giống dân Ca-mơ-run tới chạy nạn, ha ha."
Qua Qua cũng cười theo, cười đến ngồi không yên trên vai Diệp Thiếu Dương. Nó từng nhìn thấy người da đen ở trên tỉ vi.
"Cái gì ma run?" Đế Thính nghe không hiểu, lớn tiếng mắng: "Các ngươi cười đủ chưa!"
"Không lộn xộn, ra mắt Thính gia." Diệp Thiếu Dương chắp tay. Hắn đã từng gặp Đế Thính, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa cùng hắn chính diện làm quen.
Nhưng mà đối với đại danh của hắn, Diệp Thiếu Dương thực sự ngưỡng nộ từ lâu.
Đế Thính là thượng cổ linh thú, sau thượng cổ chi chiến, hắn quy thuận âm ty, từ nay về sau đều ở nơi này. So với những linh thú khác, thực lực của hắn không tính là tuyệt đỉnh địa cường, nhưng hắn có một kỹ năng đặc thù, có thể nghe được thanh âm người bình thường nội ngoại tam giới không nghe được, hơn nữa không riêng gì thanh âm.