Chương 3331: Thần Dụ (1)
Chương 3331: Thần Dụ (1)Chương 3331: Thần Dụ (1)
Thông qua chuyện "nghe" này, hắn có thể hiểu rõ bất luận tin tức giả tạo gì, tìm được căn nguyên và chân tướng.
Không có ai biết hắn làm sao làm được như vậy, dù sao đây là năng lực độc nhất vô nhị trong tam giới.
Đế Thính nghênh ngang đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, đưa lỗ tai tiến đến bên cạnh hắn, làm ra vẻ lắng nghe.
"Ngươi làm gì vậy!"
"Ta nghe thử ngươi có phải Diệp Thiếu Dương thật hay không." Đế Thính liếc hắn một cái, bắt đầu bay đi về phía trước.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy ngạc nhiên, cũng bay lên, đuổi theo hỏi hắn: "Nếu như muốn phán đoán thật giả của một người, không phải là cần nhìn sao, dùng lỗ tai làm sao có thể nghe được chân tướng, ta đâu có phát ra âm thanh."
"Bất kỳ vật gì đều có thanh âm nó nên có, chỉ là các ngươi không nghe được mà thôi."
Thanh âm gì, sóng siêu âm sao?
Ở nơi tựa như thế giới hỗn mang này, bốn phương tám hướng đều không có gì khác nhau, Diệp Thiếu Dương đã tới một lần, nhưng vẫn không nhận ra phương hướng, căn bản không nhìn thấy Tu Di Sơn ở đâu.
Đế Thính để cho bọn họ trước tiên đứng lại, sau đó bản thân nghiêng tai nghe một hồi, chỉ một phương hướng, mọi người cùng nhau bay về bên đó.
"Nước mất nhà tan còn sông núi, Xuân thành cây cỏ mọc thâm u..."
Đế Thính đột nhiên mở miệng, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi hắn có ý tứ gì.
"Không có ý gì, cảm hoài mà thôi."
Vì vậy Diệp Thiếu Dương nghĩ là có thể hắn đang cảm hoài hiện trạng của âm ty.
Từ Văn Trường than thở: "Nước mất nhà tan còn sông núi, không riêng còn sông núi, những người như chúng vẫn đang còn, chỉ cần người còn sống, thì có hy vọng."
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Đế Thính có thể nghe ra chuyển thế linh thông là ai hay không, Đế Thính biểu thị không có biện pháp làm được. Đế Thính biểu thị làm không được, bởi vì trên đời này có nhiều thứ là nghe không hiểu, hơn nữa còn là rất nhiều.
Đang nói chuyện, linh khí trong không khí bên người càng ngày càng nồng đậm, đồng thời cũng có thể cảm giác được một cỗ áp lực vô hình tựa như gió lớn không ngừng áp tới, sau đó thực sự nổi gió lên, tiếp theo nước biển cũng cuồn cuộn lên, sóng lớn ngập trời.
"Chúng ta không được qua đó, Tiểu Thiên sư, ngươi tự mình hộ tống Thính gia đi đi." Từ Văn Trường giữ Qua Qua lại, như là người lớn đang lôi kéo đứa nhỏ, đứng lại cùng nhau.
Vì vậy Diệp Thiếu Dương cùng Đế Thính gian nan đi tới.
Hắn thử làm phép, dùng bùa mở đường, hóa thuyền đi tới phía trước, kết quả bùa vừa rơi vào trong nước, mới vừa phóng xuất một đạo linh quang đã chìm xuống.
Đế Thính cười ha ha: "Đây là Thái Hư Hóa Cảnh, vạn pháp giai hư, ngoại trừ nhân hồn, bất kỳ vật gì đều không thể nổi lên được."
Hai người chỉ có thể dùng pháp lực phi hành trên không trung.
Đế Thính chỉ vào phía trước nói rằng: "Tiểu Thiên sư, ngươi xem trời này biển này, nước biển hóa vụ, bốc lên thành khí, khí ngưng tụ thành nước, lại rơi xuống biển, biển trời giáp nhau không ranh giới, có phải rất giống đại thiên hoàn vũ, thiên địa sơ khai hỗn độn hay không?"
Diệp Thiếu Dương nhớ lại trong pháp giới kinh điển có đề cập tới hình dạng sơ khai của thiên địa, rất giống với Bàn Cổ khai thiên địa, cái gì thanh khí tăng lên thành trời, trọc khí trầm xuống thành đất... Trong lòng khẽ động, hỏi Đế Thính: "Cho nên, nơi này là vũ trụ bổn nguyên?"
"Đây là một phương thiên địa còn sơ khai, xác thực là gốc rễ của vũ trụ."
Cũng không biết trải qua bao lâu, giữa trời biển phía trước xuất hiện một ngọn núi, Diệp Thiếu Dương trước kia cũng từng thấy, chỉ có một ngọn núi cô linh linh đứng sừng sững ở giữa biển trời.
Đây là Tu Di Sơn trong truyền thuyết. Diệp Thiếu Dương từng gặp một lần, nhưng lần trước bọn họ vẫn chưa tới gần đã nhanh chóng rời đi.
Lúc này có sóng to đánh tới, trên không trung ngưng tụ thành hình dạng một người, tựa như là một tăng nhân hai tay tạo thành chữ thập, cao chừng mười thước, đi thẳng đụng tới bọn họ.
"Nhược tại ám thì, bất kiến minh cố, danh vi bất kiến. Kim tại minh thì, bất kiến ám tương, hoàn danh bất kiến. Như thị nhị tương, câu danh bất kiến." Thanh âm phong cách cổ xưa phảng phất từ địa phương xa xôi truyền đến, đoạn này cũng không biết là kinh Phật gì.
Đế Thính hít sâu một hơi, nói: "Đây là Chỉ Đạo Lâm thiền sư!"
HAj2"
Diệp Thiếu Dương hình như có nghe qua cái tên này, nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử Đạo môn, đối với lịch sử Phật môn cũng không quá hiểu rõ.
Đế Thính còn chưa mở miệng, đầu sóng của hình tượng tăng nhân này đã đánh tới.
Diệp Thiếu Dương hai người cùng nhau làm phép chống lại, sau một lần xung kích, đầu sóng nát bấy, tất cả đều biến mất.
Thế nhưng qua không lâu sau, một đạo đầu sóng lại kéo tới, hóa thành hình tượng một người cao lớn uy vũ, cầm trong tay song giản, lần lượt đập tới hai người, miệng hét lớn: "Cự linh tài thiên!"
Cự. .. Cự linh thần?
Diệp Thiếu Dương tâm trạng khiếp sợ, lại làm phép chống đỡ được một chút, người bị đánh bay hơn mười thước xa, cũng may còn vượt qua được lần này, trong lòng sợ hãi, những thần chỉ ảo giác do nước biển ngưng tụ mà thành, thực lực lại có thể mạnh như vậy!
Chặng đường tiếp theo, Diệp Thiếu Dương cũng gặp phải những gì Vô Cực Quỷ Vương từng gặp trước đây, hình tượng chúng thần không ngừng xuất hiện, lúc đầu Đế Thính cũng có thể giúp hắn cùng nhau đối phó, sau lại bọn họ tới gần Tu Di Sơn, nghe được loại thanh âm kỳ quái trên núi.
Bọn họ chính là vì thứ này mà chạy tới đây.
Vì vậy Đế Thính đứng lại, nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe thanh âm này.
Từng đợt lại từng đợt công kích, chỉ có Diệp Thiếu Dương một người chống đỡ.
"Nghe không rõ ràng lắm, đi thêm về phía trước di."
"Lão đại, sắp không chống nổi nữa rồi!"
Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là đi trước mặt hắn mở đường, vì hắn ngăn trở thần chỉ ảo giác tựa như nước lũ.
Lại vô cùng gian nan đi một đoạn về đi phía trước, Đế Thính lần thứ hai đứng lại, chăm chú nghe.
Lúc này thần chỉ ảo giác đến đây vây công xuất hiện cũng càng lúc càng nhanh, một cơn sóng mới vừa vỡ nát, lại tới một cơn sóng khác, đến thời aian để thở cếc cũng không cá. "Ca ca của ta, ngươi làm gì vậy!"
Đế Thính không để ý tới hắn, vẫn dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe âm thanh kỳ quái hỗn độn vô tự này. Giả như đây là thần dụ, Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, cần phải có Đế Thính tới mới được, bản thân hoàn toàn không nghe ra được là nội dung gì.
Ảo giác xuất hiện sau đó là hai ba người cùng đến, có vài người Diệp Thiếu Dương có thể nhận ra, đều là pháp sư nổi danh trong lịch sử.
"Ngươi có Long Tuyền Kiếm, ngươi là hậu nhân Mao Sơn ta?" Một cơn sóng từ từ ngưng tụ đã hình người, là một đạo sĩ.
"Hic, ngài là?"
"Chưởng môn đời thứ hai mươi ba... ."
Đời thứ hai mươi ba?
Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời nghĩ không ra tên, vội vàng nói: "Lão tổ tại thượng, thứ cho ta không thể hành lễ, bọn ta tới nghe thần dụ, các vị có thể đừng đánh ta nữa được không!"
"Thần dụ, không phải để cho các ngươi nghe. . ." Thanh âm nghe có chút hàm hồ, đầu sóng đã đập tới.