Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3327 - Chương 3334: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (2)

Chương 3334: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (2) Chương 3334: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (2)Chương 3334: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (2)

Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lão Quách.

Mấy ngày này trong lúc Diệp Thiếu Dương vì chuyện của nhân gian mà bôn ba khắp nơi, Diệp Tiểu Mộc lại đang chìm đắm trong lạc thú tu luyện, điểm này hắn không giống với nhiều người khác, rất nhiều pháp sư tuy rằng cũng sẽ khắc khổ tu hành, nhưng sẽ cho rằng tu hành là một chuyện rất gian khổ, nguyên nhân có thể khiến bọn họ vẫn tiếp tục tu hành, là vì để cho mình trở nên mạnh mẽ, để trở nên nổi bật ở Pháp Thuật Giới.

Điểm này rất giống với học tập, rất nhiều người cảm thấy học tập khổ cực nhưng không thể không học, nhưng luôn luôn có một số người, học tập đối với bọn họ mà nói là một chuyện rất vui vẻ, cũng không cần có mục đích thực tế gì để ép buộc bản thân học tập.

Vì vậy tuy cùng nỗ lực như nhau, người học tập như thế thu hoạch luôn luôn vượt lên trên người bình thường.

Ở phương diện tu hành Diệp Tiểu Mộc chính là loại tình huống hiếm thấy này, kỳ thực cũng là một loại thiên phú.

Lão Quách nhìn thấy tất cả những điều này, trên cơ bản cũng không làm gì, mỗi ngày chỉ phụ trách chỉ đạo hắn, đem toàn bộ sở học suốt đời của bản thân giao cho hắn. Tô Yên và Vương Tiểu Bảo cũng nhận được sự giáo dục của hắn, ba người trẻ tuổi cùng nhau tham thảo xác minh, đều tiến bộ thật nhanh.

Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên mỗi ngày đều sinh hoạt cùng nhau, ngày qua ngày, hai người trẻ tuổi có cảm giác như bạn đồng hành, không ai rời xa được ai, nhưng đều không nói rõ.

Tô Yên rất thích sự thẹn thùng của Diệp Tiểu Mộc, có đôi khi đùa hắn đến mức đỏ mặt xấu hổ, Tô Yên sẽ cười ha ha, chọc ghẹo hắn đủ kiểu, nhưng mà Diệp Tiểu Mộc thực sự quá ngốc, chưa bao giờ chủ động làm cái gì, nội tâm Tô Yên cũng thường oán giận, vì vậy hai người ở chung với nhau hằng ngày đều là do cô chủ đạo.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Kê Tử đã lớn, yêu lực tích lũy, để cho nó trải qua đệ nhất trọng lôi kiếp trong cuộc đời, Lão Quách biết nó không phải là chim thường, vẫn luôn chú ý đến nó, trước khi nó trải qua lôi kiếp, đặc biệt vì nó dùng đèn nhang và nước suối bày ra một bộ chín mươi chín dẫn lôi trận, làm như vậy không phải là vì tj lôi, ngược lại là để tăng cường uy lực lôi kiếp.

Phượng hoàng là bách điểu chỉ vương, Lão Quách tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy phượng hoàng sống, nhưng tin tưởng năng lực chịu đựng của nó nhất định so với yêu thú khác mạnh hơn nhiều, lôi kiếp càng mạnh, sau khi độ kiếp thu hoạch tự nhiên cũng lại càng lớn.

Đương nhiên dù sao chuyện liên quan đến sinh tử, Lão Quách cũng không dám khinh thường, đã trưng cầu sự đồng ý của Tô Yên và bản thân Kê Tử, hắn cũng lén làm phương án phòng bị, hắn tỉ mỉ chuẩn bị... một khẩu súng bắn nước, đưa cho Kê Tử.

"Vật này là nhựa, không dẫn điện cũng sẽ không bị sét đánh hư, ngươi giữ kỹ ở dưới thân mình, đợi trong lôi kiếp lỡ như ngươi thực sự không chịu nổi, nhớ kỹ không nên liều chết, miễn cho mất đi tính mệnh, đến lúc đó ngươi chỉ cần cầm lấy cái này phun một chút lên từ địa của mình, đem dịch thể bên trong phun lên trên người ngươi, lôi kiếp sẽ tạm dừng, nhưng mà ta cũng nhắc nhở ngươi, lôi kiếp là điều kiện tốt nhất để loại linh thú như ngươi chứng đạo, lần này ngươi bỏ lỡ, tiếp theo không biết phải đợi tới khi nào... ."

"Ừ, ta nhớ kỹ rồi, yên tâm đi, ta sẽ không dùng đâu." Kê Tử dùng cánh vỗ phần ngực nhô ra (thịt), gương mặt đầy tự tin.

Lão Quách lầm bầm hai tiếng, cười khan nói: "Cũng tự tin quá đó, tư vị lôi kiếp thật không dễ chịu, một hồi nữa ngươi sẽ biết."

Lúc này mưa đang rơi xối xả, giữa tầng mây vang lên tiếng sấm ù ù, từ xa đến gần truyền đến.

Đây là bọn hắn cố ý đợi được một ngày giông tố, thời tiết như vậy thích hợp độ kiếp nhất.

Lão Quách lại dặn dò nó vài câu, che dù chạy ra, đi tới rừng cây bên cạnh cách đó không xa.

Diệp Tiểu Mộc, Tô Yên và Vương Tiểu Bảo ba người đều mặc áo mưa đứng ở bên cạnh, Lão Quách chen đến đứng giữa bọn họ. Nơi này cách địa phương Kê Tử độ kiếp xa chừng trăm mét, khoảng cách này là an toàn.

Kê Tử Đã bị ướt sũng quay đầu, ánh mắt tìm kiếm Tô Yên, nói rằng: "Mẹ, ta sợ quá!"

"Không sợ, một hồi sẽ kết thúc, buổi tối sẽ kêu Tiểu Mộc nấu mì cho ngươi ăn, mì canh gà!"

Kê Tử nghe được ba chữ này, vốn đang có thể chống đỡ, sợ đến đặt mông ngồi dưới đất.

Lúc này một đạo thiểm điện xẹt qua phía chân trời, rơi thẳng xuống, đánh trúng Kê Tử.

Kê Tử phịch cánh, phát ra tiếng kêu rên.

Tâ Vân cầm th↠chš† †av ủa Diên Tiểu Môêc: khẩn trưởng nói: "Không có sao chứ!"

"Không có việc gì, nó không phải là chim bình thường, sẽ chịu đựng được." Diệp Tiểu Mộc an ủi cô.

Lúc này thiểm điện không ngừng rơi xuống, một đạo nối tiếp một đạo. Diệp Tiểu Mộc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy kỳ cảnh này, cả kinh nói không ra lời.

"Không sao chứt!"

Tô Yên lo lắng, lại hỏi một lần nữa.

"Không có việc gì không có việc gì, hơn nữa không phải là còn có vũ khí bí mật của Quách bá bá sao, thực sự không ổn sẽ dùng tới, vẫn có thể giữ được tính mệnh." Diệp Tiểu Mộc đột nhiên hiếu kỳ, hỏi Lão Quách,"Bên trong súng bắn nước chứa cái gì vậy, pháp thủy do ông điều phối sao?"

"Nước thánh."

"Ngươi không tin thượng đế, cái gì nước thánh a."

Lão Quách nhìn ba người nhíu lông mày, nói: "Cái gọi là nước thánh, chính là nước tiểu a, nước tiểu người... "

Ba người kinh ngạc đến ngây người.

Tô Yên phục hồi tinh thần lại, muốn đi lên đánh hắn.

Lão Quách nhanh chóng né tránh, nói rằng: "Các ngươi biết cái gì, tất cả pháp thuật thánh khiết, bất kể là thiên pháp hay là nhân pháp, sợ nhất chính là ô uế! Một khi văng nước tiểu lên người nó, lôi điện sẽ ghét bỏ nó, sẽ không tiếp tục đánh lên trên người nó, không phải nó sẽ an toàn sao!"

Tô Yên ngơ ngác nhìn hắn, hỏi lại: "Chỉ mong sau này ông đừng nói với nó đó là nước tiểu của ông, bằng không đời này ông cũng sẽ không được sống yên ổn."

"Yên tâm, ta đã sớm sắp xếp, cho nên ta để nước tiểu của cô vào trong đó."

Cái gì!

Tô Yên nghẹn đỏ mặt, rống giận: "Nói lung tung, làm sao ông có thể có nước tiểu của tôi. Ông là một lão biến thái!"

"Đêm qua ta đã động tay động chân một chút nơi đường ống phía dưới bồn cầu, ai bước vào nhà cầu đầu tiên thì sẽ thu thập nước tiểu của người đó, cũng không nhắm vào cô, ba người đều ở đây a, kết quả cô là người thứ nhất đi vào!"

"Ông là tên biến thái!" Tô Yên xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, đi tới muến đánh hắn. Lão Ouách đã sớm chav ra Ya xa nún ở mât hên. Tô Yên đang sắp đuổi kịp, lại nghe thấy Kê Tử hét thảm một tiếng, quay đầu nhìn lại, Kê Tử đang chịu đựng công kích của lôi điện, đã xụi lơ ở trên mặt đất, như con gà chết không nhúc nhích nổi.

Chỉ cần có lôi điện rơi ở trên người, lập tức sẽ đánh bay một đán lông gà, bộ lông trên người nó đã không còn dư lại bao nhiêu, trống hoác, hơn nữa nằm bất động, nhìn qua giống như là một con gà trên tấm thớt chờ vô nồi.

"Nhìn thấy có vẻ mùi vị rất ngon đây!" Lão Quách cố ý liếm môi một cái.

Tô Yên lần này thực sự tức giận, nổi giận nói: "Tới lúc này ông còn có tâm tình nói giỡn!"

"Yên tâm yên tâm, nó là phượng hoàng, không chết được, thực sự không ổn thì vẫn còn có vũ khí bí mật!"

"Không được nhắc lại chuyện này!"

Tô Yên hung hăng liếc mắt nhìn hắn, hai tay bụm lại, hô to về phía Kê Tử: "Ngươi có thể chống đỡ, thực sự không ổn thì hãy dùng cái. .. súng bắn nước kia, không nên quá cố gắng! Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, biết không!"

Lão Quách che dù, lấy ra tẩu thuốc yên lặng hút, lằng lặng nhìn Kê Tử đang thừa thụ lôi kiếp, nghĩ thầm, kẻ này rốt cuộc có thể thành tài hay không, sẽ biết nhanh thôi.
Bình Luận (0)
Comment